Dắng Sủng

Chương 58

Đám người đi theo còn có hai tiểu thái giám, nhanh tay giúp nàng khiêng một cái rương lớn mang vào trong. Bên cạnh vẫn còn một cái rương khác, chờ được mang vào.

Tiểu Đức Tử quay đầu nhìn về hướng Tiểu Điền Tử và Hương Bồ rồi nháy mắt ra hiệu, đến khi hai người họ nhìn thấy rồi mới quay lại cười nói với hai tiểu thái giám: “Ấy làm sao bọn tôi dám làm phiền Phùng ca ca, đệ chẳng qua chỉ là tiểu thái giám, là chân sai vặt của chủ tử mà thôi, nào có cái gì vội hay không vội. Hôm nay Thiện Phòng đã đưa tới rất nhiều trái cây, mà chủ tử trời sinh vốn có tính tiết kiệm, thời tiết hôm nay lại nóng như vậy, sợ trái cây hỏng nên đệ mới nhanh chân chạy qua nhà kho một chuyến, để lấy băng về. Lần sau vẫn là để đệ làm, ca ca ngày ngày bận rộn như vậy, làm sao đệ dám làm phiền cơ chứ.”

“Không phiền toái, không có chút phiền toái nào cả, làm việc cho chủ tử, cũng là bổn phận của nô tài bọn tôi.”

Trong khi nói chuyện, đồ đạc liên tục được dọn vào, căn bản bọn người Tiểu Điền Tử không cần phải làm gì cả.

Mắt thấy mọi việc cũng đã xong, Phùng thái giám cầm lấy tay Tiểu Đức Tử vỗ vỗ nói: “Mọi thứ cứ vậy đi, ta còn có việc, không thể cùng ngươi hàn huyên vài câu, hôm nào có rảnh ta mời ngươi uống rượu.”

Tiểu Đức Tử mỉm cười tiễn ba người họ về. Sau khi đám người rời đi, hắn ta mới thu lại nét cười trên mặt, rồi mặt hướng về phía đám người đó mà phi một cái. Quay đầu lại, đối mặt với Hương Bồ và Tiểu Điền Tử, hắn ta lại nở nụ cười bất lực: “Bọn người này đều là cao nâng thấp dẫm, mắt thấy chủ tử chúng ta được sủng ái, nên đã nhanh chóng hăm hở chạy tới lấy lòng rồi.”

Hương Bồ cười cười mắng hắn ta một tiếng, rồi xoay người vào nhà, đem chuyện vừa rồi nói lại với Bàn Nhi.

Cùng lúc đó, sau khi Phùng thái giám mang hai tiểu thái giám trở về, thì một tên đầu tròn mắt dẹt tỏ vẻ không phục: “Phùng ca ca, huynh cần gì phải đi chuyến này, để chúng tôi làm là được rồi, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận làm gì.”

Phùng thái giám đánh vào đầu hắn ta rồi mắng: “Ngươi thì biết cái gì! Thiện phòng, nhà kho đều đã ra tay, chúng ta còn có thể ngồi yên sao? Ngươi đã quên ngày thường tên tiểu tử kia mỗi khi tới băng đều đưa cho ta một ít sao, nên giờ cũng phải cho bên đó chút mặt mũi chứ? Việc của chúng ta là quản băng, quanh năm suốt tháng chúng ta cũng chỉ có thể lên mặt được một hai ngày cuối năm mà thôi, bình thường sao mà nhìn được mặt mấy vị đó, mắt thấy mấy vị chủ tử muốn một bước lên mây, chúng ta còn không nhanh chạy đi nịnh bợ, đợi mấy vị này đắc ý rồi còn kiếm chúng ta gây phiền toái sao?”

“Phùng ca ca, sao huynh có thể nhìn ra được nàng một bước lên mây?”

“Làm thế nào để nhìn ra hả?” Phùng thái giám cười nghiền ngẫm, vỗ vỗ đầu hắn bảo: “Đây là lý do tại sao ta vừa có thể làm ca ca của ngươi vừa có thể quản lý các ngươi. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, sau này gặp phải mấy vị chủ nhân này thì phải chạy nghe theo, nói không chừng nếu họ ưng mắt ngươi, ngươi còn có thể đi theo, sau đó có khi lại một bước lên mây.”

Phùng thái giám cũng đã nói, việc quản lý băng ở Đông Cung của bọn họ thường rất nhàn hạ, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mùa hè thì mới có chút tấp nập, ngày thường chủ yếu là nhàn rỗi. Có thể coi như nơi dưỡng lão cũng không tồi, nhưng ai bảo Phùng thái giám còn trẻ, còn cần phải kiếm thêm chút ít, vì vậy nên miễn là điều gì có thể có lợi thì sẽ không buông tha.

Ông ta thấy tiểu tử Tiểu Đức Tử này vận khí không tồi, vừa vào đã được phân đến bên một chủ tử tốt như vậy, sau này chờ Thái Tử gia đăng cơ, cũng được gọi một tiếng đại tổng quản.

Chẳng qua muốn lên được vị trí cao, vận khí tốt thôi là không đủ. Nghĩ đến bộ dạng pha trò ban nãy của tên Tiểu Đức Tử, Phùng thái giám âm thầm ghi hận trong lòng.

Bàn Nhi rất thích ăn trái cây ướp lạnh.

Dù sao cũng chẳng có việc, lại nhàn rỗi, mà không có việc gì nên nàng sai Bạch Thuật đi lấy một dĩa thức ăn, ăn một hồi là hết, nàng lại kêu người đi lấy tiếp, làʍ t̠ìиɦ cô cô phải ngăn lại.

“Cho dù là để giải nhiệt, nhưng chủ tử cũng nên ít ăn những món đồ lạnh đó đi.”

Bàn Nhi tay cầm quạt tròn, phẩy phẩy tí gió, nói: “Hôm nay trời nóng, cũng không có được một trận mưa cho mát mẻ, cả căn phòng đều vô cùng ngột ngạt”

Tình cô cô bất đắc dĩ nhìn vào màn trúc chắn kín cửa sổ, thấy dù cho có màn trúc ở bên ngoài thì ánh mặt trời cũng chiếu vào. Tây sương bị nắng chiếu vào, mỗi buổi chiều đều là thời điểm nóng nhất trong ngày, đừng nói đến Tô Phụng Nghi, đến bà ta còn cảm thấy nóng.

Bà ta lau bớt mồ hôi trên trán, nói: “Hôm nay đưa tới nhiều băng, nên trong phòng đã bày hai nơi, nếu không nô tỳ bảo Bạch Chỉ các nàng đến quạt cho người?”

Nói rồi, bà ta lập tức đi kêu người, yêu cầu Bạch Chỉ và Thanh Đại mỗi người cầm một cây quạt lớn, quạt vào tảng băng. Cứ như thế, khí lạnh có thể sẽ thổi đến chỗ của Bàn Nhi, vậy thì cũng có thể giảm được phần nào thời tiết nóng.

Được một lúc, Bàn Nhi đã thấy Bạch Chỉ và Thanh Đại đều mồ hôi nhễ nhại, bực bội nói: “Thôi dẹp đi, đừng quạt nữa, đừng để ta được mát, còn các ngươi thì bị cảm nắng, đều đi nghỉ cả đi, dù sao lát nữa nó cũng mát thôi.”

Sau khi mặt trời lặn, mọi người sẽ lấy nước đổ ra trước cửa, nền nhà lau sàn, mở cửa sổ, dựng tảng băng lên… Nghĩ đến điều này, Bàn Nhi đã lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hai người Bạch Chỉ cùng đi xuống, Tình cô cô bảo Hương Bồ bỏ các viên băng vào cái chậu nhỏ rồi đặt cái chậu lên giường đất. Nàng đến mép giường, ngồi xuống rồi cầm quạt quạt nhè nhẹ.

Như thế này, hai người đều cảm thấy mát mẻ và có tâm trạng để chuyện trò với nhau hơn.

“Thiện phòng đưa tới dĩa dâu tây, chủ tử sao người lại không ăn thế, nô tỳ thấy bình thường người rất thích ăn mà.”

Hôm nay Bàn Nhi ăn đào, ăn mận, còn ăn cả dưa hấu ướp lạnh, tuy nhiên lại thủ hạ lưu tình với dĩa dâu tây kia. Dĩa dâu tây kia cũng được ướp lạnh nhưng vừa ăn được mấy viên, nàng đã không muốn ăn nữa.

“Tiết kiệm đồ ăn ngon là việc tốt.” Bàn Nhi thấy khó nói cho rõ ràng nên nàng nói vòng vo cho qua chuyện.

Tình cô cô cười cười: “Cho dù món này là hiếm lạ, bên thiện phòng làm được một dĩa, thì chắc chắn sẽ có dĩa thứ hai, nếu ăn xong mà cảm thấy không đủ, thì cùng lắm bỏ thêm tí bạc là được.”

Cuộc đời của Tình cô cô có thể coi là một con đường đầy thăng trầm, từ vô cùng giàu có đến cảnh gia đình lụi bại, lưu lạc bốn phương. Tuy đắng cay là vậy nhưng bà chưa từng chịu thiệt trong việc ăn ở. Về sau lại không gặp được một người đàn ông tốt, lại thêm một lần nữa chịu khổ ở trần thế. Cho nên tuy rằng thường ngày Tình cô cô biểu hiện vô cùng cẩn thận là vậy nhưng thật ra cũng không phải người keo kiệt gì.

Từ khẩu khí của bà ta thì nàng cũng có thể nghe ra được điều đó.

Bàn Nhi thân mật, cười cười: “Vẫn là không được, ai biết được họ lấy bạc rồi có chịu chuẩn bị hay không đâu, lại nói ta cũng không luyến tiếc việc ăn đến vây.”

Để thể hiện ý chí của mình, nàng còn bảo Hương Bồ đem dĩa dâu tây ướp băng kia tới trước mặt.

Bên ngoài hồng hồng, bên trong mềm mềm, mọng nước, trên bề mặt còn tỏa khí lành lạnh cùng hương thơm mê người, nhìn thôi cũng khiến người khác không kiềm được cảm xúc. Bàn Nhi liếc mắt nhìn thoáng qua, vẫn là nói: “Dùng cái chén nhỏ lấy ra một ít, còn lại để đó đi.”

Tình cô cô cười cười nhìn nàng, đúng là vẫn còn là tiểu nương tử.

Bàn Nhi dùng một chiếc nĩa bạc để ăn, nhưng dù gì đây cũng là đồ hiếm, nên khi đưa tới miệng vẫn có chút do dự. Cắn một miếng, nước quả dâu tây thơm thơm ngọt ngọt chảy ra, làm cái miệng nhỏ của nàng nhuộm chút đỏ đỏ.

Bàn Nhi ăn xong một quả, nàng đột nhiên xoa xoa rồi đút cho Tình cô cô một quả: “Cô cô cũng nếm thử đi.”

Tình cô cô không kịp phòng bị nên đã bị đút cho đầy miệng, khi phần bùi ngọt biến thành nước quả dâu tây khi chạy vào đến cổ họng của mình, thì bà ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Bàn Nhi lại luyến tiếc món ăn này.

Bàn Nhi lại muốn đút tiếp nhưng bị bà ta cự tuyệt.

“Cô cô không muốn ăn, người giống như ta hồi còn nhỏ vậy.”

Đây chẳng qua chỉ là cách nói thân mật của hai người mà thôi, nhưng lại làm Bàn Nhi có chút bừng tỉnh.

Nhỏ?

Nàng cũng không còn nhỏ nữa, nếu cộng tuổi tác ở cả hai kiếp lại với nhau, thì nàng cũng đã đủ tuổi vào quan tài nằm rồi.

Chỉ là Bàn Nhi vẫn luôn không quên lời Tình cô cô từng nói, muốn mãi đẹp, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thôi thì chưa đủ, còn phải luôn duy trì tâm thái tuổi trẻ, vui tươi. Đây mới là bí kíp bảo tồn nhan sắc vĩnh viễn.

Đây chẳng qua chỉ là một câu đùa, mà ở kiếp trước Bàn Nhi tôn sùng nó như lời hay để thức tỉnh thiên hạ, với cả không khí trong cung quá tịch mịch, nếu nàng không thể tự tạo niềm vui cho chính mình, thì bản thân nàng có lẽ đã chết từ lâu rồi, vì thế mới có thể có câu "cái cớ". Sau này vẫn luôn duy trì như thế, nàng so với người thường trông trẻ hơn và vẫn luôn bảo tồn nhan sắc như thế

Phiền não chỉ là nhất thời, suy cho cùng thì phải sống cho chính mình, vui vẻ, tự tại còn hơn phiền não mỗi ngày.

Ăn một hết một chén dâu tây, Bàn Nhi cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cũng không còn cảm thấy nóng nữa, lười biếng dựa lên đùi của Tình cô cô, bảo bà ta quạt cho có tí gió rồi tự mình ngủ thϊếp đi.

Tình cô cô vẫn cứ quạt như thế cho nàng, bà ta cả đời này không có con cái gì nên bà ta xem Bàn Nhi như con gái mình vậy.

Cả căn phòng đều im ắng, Thanh Đại và Bạch Chỉ sau khi dọn dẹp đồ đạc đâu vào đấy, quay về thì thấy chủ từ đã ngủ rồi nên hai người cũng không lên tiếng mà lặng lẽ đi xuống.

Phía đối diện lờ mờ truyền đến một câu mắng nhưng không ai nghe rõ rốt cuộc câu mắng đấy là câu gì. Hai người đứng nhìn chằm chằm vào nhau, không hiểu sao lại có sự hiểu nhau thần kỳ đến lạ thường. Đối với một người làm nô tài mà nói, chủ tử tốt hơn bất kỳ điều gì.

Khi Bàn Nhi tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi từ lúc nào.

Hương Bồ và Tiểu Đức Tử đi lấy bữa tối, còn nàng thì đi tắm và thay đổi xiêm y. Để mọi người đem nước tạt vào cửa một lần nữa, mở cửa sổ, thay băng và thế là mọi thứ lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nàng cũng có tâm tình ăn cơm hơn.

Cả một ngày hôm nay, Bàn Nhi chưa ăn cái gì, ngoại trừ chút trái cây, nên buổi tối này dồn lại ăn nhiều một chút.

Sau khi ăn xong, nàng đi loanh quanh phòng cho tiêu bớt thức ăn, thấy bên ngoài có gió, nên nàng lập tức ra ngoài hóng gió.

Thấy nàng bên ngoài hóng mát, đám người ở bên đông sương rất kinh ngạc, bọn nô tài ra ra vào vào, đến Triệu ma ma đứng ở cửa hướng đối diện cũng nhìn thấy, mà Bàn Nhi thì xem như không nhìn thấy.

Chờ tiêu bớt thức ăn, Bàn Nhi mới về phòng. Bạch Thuật đang sửa sang lại hộp băng đựng trái cây, một ít đã cắt ra thì không thể để qua đêm, mà Bàn Nhi cũng không ăn nổi nữa, nên cho Bạch Thuật và các nàng mang xuống ăn.

Tự nhiên lại nhớ đến dĩa dâu tây kia, Bàn Nhi kêu người bưng ra, không khỏi nhìn ra cửa sổ, nàng xoa xoa một trái rồi bỏ thằng vào miệng.

Đúng vậy, Bàn Nhi là cố ý để dành lại dĩa dâu tây, vì nàng biết Thái Tử thích ăn.

Nhưng Thái Tử hôm nay có thể tới hay không khó có thể nói ra nhưng trong lòng Bàn Nhi hiểu rõ đêm nay hắn sẽ không đến. Dù sao hắn cũng đã đến đây hai đêm rồi, tuy trong lòng nàng vẫn có một chút mong nhớ.

Hắn không tới thì nàng sẽ ăn hết cái đống này, đến lúc đó một trái cũng không chừa lại.

Ôm loại suy nghĩ đó, Bàn Nhi ăn một trái rồi lại một trái. Càng ăn càng càng thấy vô vị. Hiện tại, chỉ còn lại nửa dĩa, nàng nhìn nhìn đang định cầm đi cất thì bỗng nhiên bên ngoài sân đột nhiên có động tĩnh.

“Điện hạ.”

Triệu Hi Nguyệt thân mặc màu xanh như nước, quần màu nguyệt bạch lai, tôn lên dung mạo tuyệt sắc của cô, quả nhiên là thập phần mê người.

Trời đã nhá nhem tối, hành lang chỉ còn treo vài chiếc đèn, ánh sáng mờ ảo, cái gọi là ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng chính là thế này.

Thái Tử nhíu mày tỏ vẻ khẩn trương, Phúc Lộc cũng giống như hắn.

Chỉ là chủ tử có thể không lên tiếng, không có nghĩa là lão ta cũng có thể không lên tiếng. Lặng lẽ xem xét sắc mặt của chủ tử, Phúc Lộc quyết định vẫn là không đợi tâm tình của chủ tử trở nên khó chịu, vội vàng đưa mắt ra hiệu, bước lên hai bước, chặn hai thái giám của Triệu Hi Nguyệt lại.

Sau đó Thái Tử nhanh chân rời đi.

“Điện hạ…”

Động tĩnh bên đó đã sớm bị bên Tây sương phát hiện, chỉ là hắn kiềm cơn giận trong lòng mà thôi, thấy Thái Tử chuyển hướng sang bên này, lão ta liền như người vô hình. Bàn Nhi nghe thấy tiếng động cũng ra xem, mà lúc đó, nàng không ý thức được hành động của bản thân mình là đang làm gì, đến khi nghe được hai chữ "điện hạ" thê lương phát ra, nàng mới kịp phản ứng lại.

Nhưng mà đã quá trễ rồi, Thái Tử đã thấy nàng.

Thái Tử liếc liếc mắt, nhìn nàng, tựa hồ như đang muốn hỏi sao nàng lại ở nơi này.

Bị cánh cửa bên cạnh chạm vào tóc, Bàn Nhi đưa tay sờ sờ tóc, mặt có chút lúng túng, xấu hổ.

Chẳng lẽ giờ bảo điện hạ có muốn xem thϊếp biến mất sao? Nàng chỉ có thể im lặng, không biết phải nên nói gì, lòng có chút tức giận, quay đầu e thẹn mà rời đi

Cái bộ dạng ngượng ngùng đó của nàng giấu được đôi mắt của Thái Tử. Hắn nhìn thấy còn bị chọc cho bật cười rồi đi theo vào phòng. Thấy nàng không để ý đến mình, Thái Tử cũng sẽ không tiến đến dỗ dành, mà chỉ tự mình đi đến cái giường đất.

Hắn đưa tay, vuốt ve, xoa xoa chuỗi Phật châu trên tay nàng, nhìn nhìn bóng lưng hắn cân nhắc không biết nên mở miệng như thế nào. Lúc này Bàn Nhi bưng hai dĩa trái cây đến, đặt lên giường đất.

“Cái này là thiện phòng mới đưa tới hôm nay, còn rất tươi. Điện hạ có cần dùng cơm tối không, nếu người dùng, thϊếp thân sẽ lập tức kêu người đi chuẩn bị.”

“Ta ăn rồi mới đến đây.” Thái Tử hằng giọng nói.

Thực ra hắn dùng bữa tối ở Kế Đức Đường rồi mới đến đây, nhưng việc này hắn chắc chắn sẽ không nói rõ, dù sao Bàn Nhi cũng sẽ không hỏi. Thế là hai người nhanh chóng tập trung vào dĩa trái cây.

Một bên hắn muốn biết bản thân mình có cao hứng hay không, một bên hắn không ngờ tới thiện phòng lại đem món này đến đây.

Tiến cống lần này có dâu tây, Đông Cung cũng nhận được một giỏ. Ngoại trừ Kế Đức Đường được tặng một dĩa, Dục Khánh Cung bên này Phúc Lộc cũng tự để lại một dĩa, phần còn lại cũng không quản nữa. Thái Tử chỉ biết chút chuyện này thôi còn lại không rõ tình tiết bên trong thế nào, nhưng hắn biết với cấp bậc của Bàn Nhi chắc chắn không thể có được thứ này.

Đám nô tài này hóa ra cũng biết hiểu tâm tư của chủ tử đấy chứ!

Thái Tử cầm một trái lên xoa xoa rồi cho vào miệng.

Vì đã được ướp lạnh từ trước nên khi cho vào miệng, lập tức có một luồng khí lạnh chạy vào cổ họng, làm tăng thêm vị ngon ngọt, thơm mát của món ăn. Khi cắn vào sẽ xuất hiện một nước trái dâu tây làm ướt làn môi mỏng của hắn, nên đôi môi trắng nhợt thường thấy ấy nhuộm đỏ của màu nước quả dâu tây. Điều này tạo nên một Thái Tử khác với mọi ngày.

Sao hôm nay hắn lại đẹp như vậy?

Trước đó Bàn Nhi không nghĩ Thái Tử lại đẹp như vậy. Nàng ban đầu chỉ cảm thấy hắn uy nghiêm, khéo léo, ung dung, phong nhã tuấn tú, tâm tư vô cùng khó đoán, còn hiện tại nàng mới phát hiện Thái Tử thật sự rất đẹp.

Tại sao hắn lại đẹp như vậy?

Mắt thấy nàng háo hức nhìn mình chằm chằm, Thái Tử có chút do dự, xoa xoa một trái rồi đưa qua cho nàng.

Bàn Nhi đưa mắt liếc nhìn trái dâu tây trên tay hắn, rồi lại liếc mắt nhìn hắn, há miệng cắn một miếng.