Dắng Sủng

Chương 57

Dùng xong bữa sáng, Thái Tử đi đến vi phòng phía đông chính điện.

Nơi này vốn là do bề tôi ở Đông cung làm việc, bởi vì bây giờ Thái Tử đang gánh vác việc biên soạn sách, việc này cũng khá là rườm rà, đương nhiên một minh Thái Tử cũng không thể làm được, thế nên Thành An để đã chọn ra một vài người từ Viện Hàn Lâm đến giúp Thái Tử biên soạn sách, nên nơi làm việc được bố trí tại đây.

Khi Thái Tử đến nơi thì những người khác đều đã đến rồi, nhìn thấy Thái Tử từ bên ngoài bước vào, tất cả bọn họ đều cung kính hành lễ. Thái Tử gật đầu đi ngang qua bọn họ để bước vào bên trong.

Vào gần phía trong cùng có một căn phòng yên tĩnh, là căn phòng mà ngày thường Thái Tử hay sử dụng. Thái Tử bước đến tủ sách rồi ngồi xuống, sau đó có một tên Thái giám bưng trà lên.

Nắng ngày hè vô cùng tốt, nhất là vào buổi sáng sớm, dãy cửa số toàn bộ đều được mở ra, mọi nơi đều được chiếu sáng rực rỡ, bên ngoài cửa sổ có hai gốc chuối tây và một vài bụi tre được trồng dưới góc tưởng, tuy diện tích không lớn nhưng lại vô cùng lịch sự tao nhã.

Tâm trạng của Thái Tử rất tốt, không khỏi nhớ đến chuyện

đêm hôm qua.

Nghĩ đến ánh mắt oán trách nhỏ nhoi của nàng vào sáng nay khi thu dọn hai bộ trang phục bị hắn xé, hắn kim lòng không đặng, nói: “Sai người mở nhà kho, mang qua Tổ Phụng Nghi một vài tấm vải may quần áo.”

Phúc Lộc đứng kế bên vẫn còn chưa phản ứng kịp, nghe rõ

ràng rồi ghi nhớ.

“Gửi thêm vài cuộn nữa.”

Sau khi nghe lời bổ sung. Phúc Lộc nhịn không được nhìn Thái Tử một cái, nhận lệnh lui xuống làm việc.

Thái Tử đã nói như vậy, đồ vật nhất định phải ban thường xuống, tuy nhiên lại không nhắc đến Thái Tử phi, vậy thì đi đến nhà kho của Thái Tử.

Nhà kho của Thái Tử và nhà kho của Đông cung không phải cùng một nơi, nhà kho của Đông cung hiện tại là do Thái Tử phi quản lý, những thứ đồ vật bên trong chỉ bị giới hạn ở hậu viện, cũng sẽ có một vài đô vật ngoài mức quy định, chẳng hạn như để Thái Tử phi đem đi tặng lễ vật cho người khác.

Nói chung đều sẽ từ nhà kho của Thái Tử phân phát trước, sau

đó mới do Thái Tử phi sắp xếp.

Với lại nội kho của Thái Tử cũng chia làm hai nơi, vừa có ngân khổ bên ngoài vừa có ngân khố tư nhân. Ngân khố bên ngoài là sử dụng chung, tương đối hỗn tạp, ngân khố tư nhân là ngăn khổ riêng của Thái Tử, có rất nhiều thứ được cất giấu bên trong, dù sao thì Phúc Lộc tạm thời vẫn chưa hình dung được rõ ràng.

Nơi đây có người chuyên phụ trách lo liệu, nằm ở phía sau Dục Khánh cung. Phúc Lộc lo sợ bọn hạ nhân làm không tốt, cho nên sai Trương Lai Thuận hầu hạ Thái Tử trước, tự lão ta đến làm.

Chỉ là Trương Lai Thuận còn cảm thấy có hơi kì lạ, cho rằng cha đi làm chuyện đại sự do chủ tử phân phó, ai mà ngờ được chỉ là chuyện đem xấp vải tặng cho Tô Phụng nghi.

Thực sự thì không phải Phúc Lộc chuyện bé xé ra to, mà là do lão ta ở bên cạnh Thái Tử bao nhiêu năm nay, vẫn chưa từng thấy ngài ấy đem tăng vải cho bất kỳ người nào. Đương nhiên cũng là không phải không có, chẳng hạn như ban thưởng cho Thái Tử Phi, Hô Lương Đệ, tuy nhiên đều chưa có giọng điệu kiểu thế này, còn sợ rằng ngài ấy đem qua thiếu, nên đã bố sung thêm câu “Gửi thêm vài cuộn nữa.”

Đàn ông sủng ái phụ nữ, mặc dù Phúc Lộc chỉ là một tên thái giám, nhưng sống trong cung đã nhiều năm, lão ta tự nhận thấy rằng chủ tử không phải một người như vậy, hiện tại thật không hợp tình hợp lý.

Cho nên đây chỉ là để đưa vải, mà còn hơn cả vậy.

Đối với chuyện hoang đường lần này, Phúc Lộc quyết tâm tự mình đến xem thử, nhất định phải làm chuyện này thật tốt. Khiến cho vị kia vui vẻ, khi chủ tử vui vẻ thì tất cả bọn hạ nhân dĩ nhiên cũng sẽ hoàn toàn vui vẻ.

Nhìn thấy lão thái giám tên là Hứa Trường Phú trông coi nội khó của Thái Tử, tuy nói là lão, nhưng cũng chưa qua bốn mươi tuổi, Phúc Lộc kém hắn ta tầm mười tuổi. Có thể xem đây cũng là một trong những tâm phúc của Thái Tử, nếu không cũng sẽ không được ở đây.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thấy Phúc Lộc đi đến, Hứa Trường Phú có hơi thận trọng tưởng rằng hắn ta đến đây để lấy đồ cho Thái Tử, ai mà ngờ được là đến lấy vải vóc ban cho nữ nhân.

Hứa Trường Phú dẫn hắn vào nơi chuyên biệt giữ vải vóc trong khó phòng, nhìn thấy Phúc Lộc chỉ đông chỉ tây, xem ra thứ cần lấy không hề ít. Hắn ta chạm tay vào đối phương, cười hỏi: “Sao thế? Thái Tử gia muốn ban thưởng cho hậu viện, vậy tại sao mà ngài đích thân đến đây vậy?".

Phúc Lộc thấy đã gần xong, nên lập tức phân phó cho tiểu thái giám ở bên cạnh đem những đồ vật này qua bên của Tô Phụng Nghi, đồng thời dặn dò tiểu thái giám đi qua bên kia phải khách sáo một chút. Lúc này mới ngoảnh mặt lại nói chuyện với Hứa Trường Phú, tuy nhiên nhìn thấy dáng điệu ban này, Hứa Trường Phủ vẫn còn có điều chưa hiểu, nhếch môi, dùng tay ra hiệu: "Sao thế? Nơi kia cuối cùng muốn có thế ba chân vạc à?"

Phúc Lộc cười đầy ẩn ý, có một chút thừa nước đυ.c thả câu.

"Ngươi quan tâm cái này làm gi?

"Tại sao lại không quan tâm? Mặc dù chúng ta canh giữ nơi này, nhưng cũng không đυ.ng vào bất cứ thứ gì, chỉ mỗi việc trông coi vật chết ở đây mà thôi, tuy nhiên vật chết cũng liên quan đến người sống, dù sao thì không thể đợi được đến ngày nào đó mà ló đầu ra thôi, thế nhưng lúc đó mới chợt phát hiện bầu trời bên ngoài đã thay đổi mà mình thì không hay biết gì."

Phúc Lộc biu môi: "Ai da, chuyện này ta cũng chẳng biết phải

nói như thế nào, rốt cuộc là như thế nào thì cứ đợi mà xem."

Nói xong, lão ta vội vội vàng vàng chạy đi, làm cho Hứa Trường Phúc ở phía sau mảng lão tà một tiếng lão cáo giả, quay đầu lại phân phó tiểu thái giám bên cạnh đi nghe ngóng thử về chuyện của vị Tổ Phụng Nghỉ kia, lão ta đã nghe qua được là phải mang đồng đồ vật này qua hết bên vị Tô Phụng Nghi đó.

Bởi vì Phúc Lộc làm việc vô cùng chu đáo, thêm nữa là các món đồ nhiều vô cùng, cho nên trên đường từ Dục Khánh cung tiến vào hậu viện, nhìn qua thì tưởng chừng rất ngắn, nhưng thực tế những ai nên biết đều đã biết cả.

Nhìn thấy những hàng đồ vật liên tục, nối tiếp nhau không ngừng được mang đến cho Tô Phụng Nghi, không biết đã có bao nhiêu người âm thầm đó kỵ. Thái Tử phi cũng nhận được tin tức này, nàng ta vừa trở về từ Khôn Ninh cung thì nghe được chuyện này, nụ cười trên khuôn mặt dần đông cứng lại.

Thấy vậy, Trần ma ma vội vàng cho người báo tin lui xuống, lại sai người hầu hạ Thái Tử phi tắm rửa thay quần áo, khi Thái Tử phi đổi sang bộ thường phục, vòng nhẫn đồ trang sức đều được tháo xuống, vốn là một vị Thái Tử phi uy nghiêm, trang trong, tuy nhiên dung nhan lại có hơi chút nhợt nhạt.

Trước bàn trang điểm, Trần ma ma nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho nàng ta, còn Phú Xuân thì khoanh tay đứng một bên.

"Cái vị kia thật sự là không thể ngờ được, có lẽ Nhị phu nhân đã lựa chọn kỹ càng để mang tiến cung, lão nô thấy rằng vị Triệu Phụng Nghi bên kia không phải là đối thủ của nàng ta, Thái Tử phi người cứ yên tâm, có nàng ta chèn ép Hồ Lương Đệ, với lại chưa kể Hồ Lương Đệ có sinh đứa nhỏ ra được hay không, cho dù là sinh được, chờ đến khi nàng ta xuống núi, thế cục bên ngoài có lẽ đã thay đổi từ lâu rồi.”

Thái Tử phi cười khổ, nhìn Trần ma ma ở trong gương, nàng ta xoa xoa tay: "Nhũ nương, ta biết rằng bà đang khuyên nhủ tả, ta biết rõ ràng, ta cũng hiểu được."

Trần ma ma cúi đầu, che dấu vệt nước trong mắt, cười nói: "Lão nô không phải là đang an ủi Thái Tử phi, nhưng thực tế chính là như vậy. Bây giờ việc Thái Tử phi cần làm chính là nuôi dưỡng cái thai cho tốt, chỉ cần dưỡng thai thật tốt, sinh ra địch tử, vậy thì không ai có thể vượt qua được người. Tuy rằng chỉ chơi đùa với kẻ thấp hèn kia thôi, chúng ta vẫn còn sử dụng được nàng ta, nếu như sau này không cần nàng ta nữa, chúng ta có thể ném đị“

Trong lòng Thái Tử phi có hơi ngỡ ngàng, trong thâm tâm nàng ta biết rằng đây là cách tốt nhất, thế nhưng đồng thời trong lòng nàng ta cũng có một màn sương mù.

Lớp sương mù này là do sự thay đổi của Thái Tử dành cho nàng ta trong một hai năm nay, bây giờ càng cảm nhận rõ ràng hơn, khiến cho sự tự tin của nàng ta dần dần biến mất.

Thật sự chỉ cần nàng sinh ra được đích tử, tất cả mọi người sẽ không thể vượt qua nàng sao?

Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số.

Một lúc sau. Thái Tử phi lấy lại tinh thần, phân phó Phú Xuân

ban thưởng cho Tô Phụng Nghi một vài thứ.

Tô Phụng Nghi là người của nàng ta, Thái Tử ban thưởng cũng là vì mặt mũi của nàng ta, cho dù là như thế nào, bề ngoài nàng ta cũng phải làm như vậy.

Nghĩ đến đây, Thái Tử phi lại phấn chấn cả lên.

Nhìn thấy vải vóc chất thành một núi nhỏ trên bản, tất cả mọi người bên phía Tây phòng vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng lại là Thái Tử gia ban thưởng, đặc biệt là Tiểu Đức Tử nói rằng Thái Tử gia rất ít khi ban thưởng đồ vật cho ai, mà lại ban thưởng nhiều đến như vậy, ý nghĩa bên ngoài thật không giống nhau.

Không biết phải nói rằng mọi người trong đây vui vẻ thoải mái thế nào, Thái Tử ban thưởng xong Kế Đức Đường lại ban thưởng tiếp, buổi trưa khi Hương Bồ đi lấy bữa trưa, phòng ăn không chỉ đưa thêm một vài món ăn không có trong phân lệ, mà còn nhét thêm một ít bánh ngọt, còn có cả trái cây tươi.

Tất cả đều không thêm một đồng tiền nào, đều là bọn họ ép buộc nhét thêm vào.

Không chỉ hai hộp đồ ăn mà Hương Bồ và Tiểu Đức Tử cầm đã được nhét đây, lại còn lấy thêm mấy cặp l*иg đựng đồ ăn nữa, sợ bọn họ không cảm nổi, phòng ăn còn phái hai tiểu thái giảm giúp đỡ bọn họ cầm thức ăn về.

Cái dáng vẻ rêu rao này, sợ rằng người khác không biết.

Nhìn thấy nhiều trái cây như vậy, Bàn Nhi cảm thấy hơi đau đâu.

Mùa hè là lúc có nhiều trái cây, cho nên phòng ăn không chỉ mang đến đào tươi, mận, quả táo hồng, dưa hấu, còn có cả quả vải và quả dâu tây mà bình thường hiếm khi nhìn thấy nữa.

Quả vải thì cũng không nói làm gì, kênh đào ở Đại Chu vô cùng phát triển, từ lâu quả này đã không còn được coi là vật hiếm gì, chỉ cần vào mùa, vận chuyển đến kinh thành cũng không phải là việc hiếm thấy. Thế nhưng quả dâu tây đến từ phương Tây này, trồng trọt không hề dễ, kiếp trước Bàn Nhi vô cùng thích ăn loại trái cây này, khi có dầu tây được tiến cống, nội vụ phủ bên kia đều dâng lên Thành Phúc cung, sau khi nàng trở thành Thái Hậu, lại đổi thành Từ Ninh cung

Cũng không biết phòng ăn lấy cái đĩa này từ đâu ra, Bàn Nhi đoán rằng toàn bộ Đông cung không có nhiều, thể nhưng hiện tại lại đưa qua chỗ nàng. Lại còn có cả dưa hấu, có lẽ phòng ăn cũng rất khéo léo, tất cả đều được cắt thành từng lát, trên đó còn cấm một chiếc nữa bằng bạc để sử dụng

Dù cho Bàn Nhì có thích ăn trái cây đến đâu, nhưng nàng cũng không thể ăn hết cùng lúc được, nếu để bị hỏng thi cũng rất tiếc. Tiểu Đức Tử nảy ra một ý tưởng, nói rằng đi đến phòng kho một chuyến, một lúc sau thì trở lại, đi theo phía sau còn có hai tiểu thái giám đang nâng một chiếc vạc băng thật lớn.

Chiếc vạc băng này khác với những chiếc vạc băng thông thường khác, được tạo ra bên trong, kiểu dáng tinh tế không phải bàn cãi, ngoài ra còn có thể dùng đá viên để giải nhiệt, ở giữa còn có cấu tạo như một cái tủ lạnh nhỏ. Như thế này không chỉ dùng để giải nhiệt mà còn có thể dùng làm nơi chứa những món ăn không kịp ăn hết như trái cây, một công đôi việc.

Vừa rồi Bản Nhi cũng nghĩ đến điều này, chỉ là theo phân lệ nàng không thể sử dụng được, không ngờ rằng Tiểu Đức Tử có thể lấy được nó.

Hương Bồ chưa từng nhìn thấy đồ vật hiếm lạ nào như vậy, đi xung quanh nó vài lần. Thanh Đại bên kia vừa phân phó cho người xếp nó ra, lại cầm tiền ban thưởng cho hai tiểu thái giám rồi để bọn họ rời đi, vừa kéo Tiểu Đức Tử lại hỏi.

Tiểu Đức Tử học theo điệu bộ của một vài đại thái giám, phải phủi áo dài, dáng điệu ngông nghênh nói: “Chủ tử của chúng ta là người nhút nhát, cũng không muốn làm khó bọn hạ nhân, thực sự thì đồ vật này rất tốt. Ta đến khố phòng nói rằng trong phòng Phụng Nghi có một ít trái cây không thể ăn hết liền được, để cho nó hư thì thật quá tiếc, bọn họ mới chủ động nhắc đến thứ này, còn sợ ta mang về không nổi, cho nên đặc biệt sai người đến giúp.”

“Đơn giản vậy thôi à?"

“Đơn giản vậy thôi đó!”

Hương Bò không tin tưởng, nói: "Ngươi đừng có lừa gạt ta nữa, mau nói nghe xem đã xảy ra chuyện gì.”

Thanh cô cô ở bên tấm rèm liếc nhìn bọn họ, nói với Bàn Nhi:

“Đúng là hai kẻ dở hơi.”

Bàn Nhi không kiềm được mà nở nụ cười.

Thanh cô cô vuốt ve cái vạc băng, nhìn kỹ rồi nhắc cái nắp ở giữa lên, nhìn vào trái cây đang được cất bên trong, rồi lại vươn tay chạm vào vách đồng của vạc băng, nói: “Không cần nói nhiều, đồ vật này quả thực rất tốt.”

“Chỉ cần có băng liên tục, để dành trong hai ba ngày cũng chẳng có vấn đề gì, với lại ăn trái cây đông lạnh cũng có thể giải nhiệt.” Bàn Nhi nói.

“Chỉ là dùng băng sẽ tốn kém hơn so với trước.”

Trong phân lệ của Phụng Nghi không có băng, những miếng băng này đều là Bàn Nhi sai người mang tiền đi sắm, sử dụng cái vạc băng này, cũng đồng nghĩa với việc sau này sẽ tiêu tiền vào việc mua băng nhiều hơn. Thanh cô cô không phải là người không có kiến thức, nhưng mấy ngày nay cũng không phải là không nhìn thấy tốc độ tiêu tiền của Bàn Nhi, không khỏi có chút lo lắng.

“Hao phi băng cũng chỉ là hao phi băng, dù sao cũng chỉ dùng không quá vài tháng..."

Đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài có người đến, Tiểu Đức Tử nhìn thấy là người quen, vội vàng đi ra ngoài chào hỏi.

“Vì sao mấy vị ca ca lại đến đây?

Tiểu Đức Tử đúng là nhắm mắt nói bừa, không nhìn thấy trong tay người đến đang cầm thứ gì sao?

Thái giám đứng đầu khoảng chứng hơn hai mươi tuổi, có đôi lông mày dài, vô cùng thanh tú. Nhìn thấy Tiểu Đức Tử ra chào hỏi, hắn ta vội vàng nở nụ cười, thân thiết đi đến gần rồi nói: "Không phải là do hôm nay không thấy đệ đệ đi đến lấy đã sao, vừa hay ta cũng không có chuyện gì làm, nghĩ chắc rằng ngươi đang bận rộn, nên mới đặc biệt chạy qua đây một chuyến. Để ta nói nghe, ngày thường người hầu hạ bên cạnh chủ tử cũng đủ bận rồi, sau này không cần mỗi ngày phải chạy qua nữa, nếu có thời gian đích thân ta sẽ mang đến cho người, còn nếu không có thời gian, ta sẽ sai mấy tên tiểu thái giảm mang đến "

Vừa nói, hắn ta vừa quay đầu lại [phân phó: “Nhanh nhanh mang mấy cái này vào trong xếp đi, làm việc nhẹ nhàng thôi, đừng làm phiền đến chủ tử.”

Những lời nói vô cùng dễ nghe, âm điệu lại còn trầm bổng du dương, giống như đang hát một vở tuồng.