Phúc Lộc bên ngoài rốt cục thở ra một hơi, nhìn vẻ mặt của Tình cô cô và Bạch Thuật đều hiện lên sự mệt mỏi cộng thêm xấu hổ, lão ta mệt mỏi phất phất tay để cho các năng đi nghỉ ngơi. Tối nay rõ ràng là lão ta không thể nghỉ được, vậy thì cứ tiếp tục canh giữ đi. Tình cô cô suy nghĩ một chút, bước đến gần,
thấp giọng nói: "Nô tỳ sai người dọn dẹp phòng vách, công công vẫn là nên đi nghỉ một lát, ngài ngày ngày đi theo diện hạ trăm ngàn bận rộn, ban đêm không nghỉ cũng không được, bên này do nó tỷ trông coi là được, nếu sợ chậm trễ công việc vặt, đến lúc đó nó tỷ sẽ cho người gọi ngài.
Phúc Lộc liếc mắt nhìn Tinh cô có một cái, mới phát hiện bên cạnh Tổ Phụng Nghỉ còn có một người rất biết làm việc. Suy nghĩ một chút, lão ta gật đầu, cũng bởi vì lúc trước vừa bị chịu đòn, vốn là cố gắng chống đỡ, nếu như không nghỉ một lát. ngày mai chỉ sợ hẳn chống đỡ không nói.
Tiểu Đức Tử ngủ gật cũng bị gọi tỉnh, hắn ta ngồi xóm ngủ gật dưới hành lang, Tình cô cô bảo Bạch Thuật đi đánh thức hẳn ta, để hắn ta hầu hạ Phúc Lộc đi nghỉ ngơi.
Tiểu Đức Tử mặc dù bị đánh thức, nhưng một chút không vui cũng không có, đây chính là đại thái giám bên cạnh Thái Tử gia, ngày xưa nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, hiện giờ hắn ta được hầu hạ, tất nhiên là không thể không nhắc đến các loại nịnh hót sẵn sóc.
Tuy rằng mặt Tình cô có mang vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười, bà ta biết sau khi đêm nay qua đi, mặc kệ như thế nào, hậu viện Đông Cung này đều sẽ có một chỗ đứng cho cô nương.
Về phần chải đông bên kia, cũng có người không ngủ được.
Triệu Hi Nguyệt rơi nước mất cả đêm, Triệu mà mà cũng liên tục tát vào khuôn mặt già nua của mình, nói đều là bà ta ra chủ ý linh tinh, không nên để Triệu Hi Nguyệt nhảy ra ngoài nhanh như vậy, cho dù muốn lộ diện, cũng nên tiếp tục nịnh hót Thái Tử Phi, bằng không cũng sẽ tiện nghi cho phía đối diện.
Chái đông chái tây này vốn là hai bên đối diện, cách cũng gần, bên kia tiếng vang hơi lớn một chút, bên này có thể mơ hồ nghe thấy. Ngọc Binh, Ngọc Hà đi ra đi vào mấy lần, miệng thì mảng Bàn Nhi là một cái móng guốc*, gây ra động tỉnh lớn như vậy cũng không biết xấu hổ. Lời này các nàng dám nói, Thuần Nhi, Hương Nhi và Tiểu Lục Tử bọn họ không dám nói. Cũng không có ai nhắc nhờ các nàng, cũng là không muốn gây phiền toái cho minh, rõ ràng là nghe không vào ngược lại còn oán giận.
Dù sao mọi chuyện ở chái đông này cũng không suôn sẻ, nô tài phía dưới làm việc cũng không có hứng thú gì. Mãi cho đến khi thấy Phúc Lộc đã đi nghỉ ngơi, bên này mới đi nghỉ. Ngày hôm sau thức dậy, việc đầu tiên hai người làm chính là chuẩn bị nước tắm rửa. Chờ sau khi tắm rửa xong đi ra, Bàn Nhi hầu hạ Thái Tử thay y phục.
Có lẽ là do trải qua tối hôm qua, hai người đều có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Bàn Nhi, đầu cúi xuống sắp đến ngực rồi.
Tiểu cô nương đến buổi tối là lớn mật, đến sáng lại kinh sợ, Thái Tử rũ mắt nhìn nàng trước khi đi còn nhéo nhéo tay nàng. Cũng bởi vì điều này Bàn Nhi trước khi đi Kế Đức Đường đã rất vui vẻ. Khi đến Kế Đức Đường, thấy Triệu Hi Nguyệt đứng ở ngoài cửa dường như đã đứng rất lâu, nụ cười trên khoé miệng của Bàn Nhi cũng không khỏi thu lại.
Những người khác lần lượt đều tới, Phú Xuân đi ra, gọi mọi người đi vào. Lại nói hôm nay thân thể Thái Tử Phi có chút khó chịu, để cho các nàng uống trà xong thị trở về.
Hồ Lương Đệ vẫn không đến như mọi khi, nàng ta không có ở đây, Thái Tử Phi cũng không có ở đây, Từ Lương Viện từ trước. đến nay hay nói nhiều bây giờ cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Ánh mắt Từ Lương Viện dừng lại trên người Bàn Nhi, cười cười.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bàn Nhi âm thầm thở dài một hơi, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, cung nữ kéo rèm nhìn nàng một cái.
Bàn Nhi rũ mắt đi ra khỏi Kế Đức Đường, vừa mới đi ra ngoài không xa, Hương Bồ bên cạnh nhẹ nhàng dụng nàng một cái. Lại có người chờ nàng ở phía trước, chính là hai người Lưu Thừa Huy cùng Mã Thừa Huy.
Đối với hai người này, kiếp trước Bản Nhi không có ấn tượng gì, chỉ biết sau khi Thái Tử đăng cơ sau đó đại phong hậu cung, hai người chỉ có được vị trí quý nhân, về sau cũng không biết nữa. Nhưng mà quan hệ hai người này ngược lại cực tốt, cho tới bây giờ ra cũng ra vào cùng vào, sau khi làm quý nhân cũng ở trong cùng một cung.
"Lưu Thừa Huy, Mã Thừa Huy" Nhìn thấy gần đến chỗ hai người họ, hai người không có chút ý tứ muốn đi, ngược lại nhìn nàng. Bản Nhi uốn gối hành phúc lễ.
Lưu Thừa Huy dường như cảm giác nhận được lễ của Bản Nhi, có chút khó có thể thích ứng, muốn tránh lại không thể né tránh, có chút bối rối.
“Tô Phụng Nghi, ta chờ ngươi không phải vì chuyện khác, chính là muốn nói chuyện ngày hôm qua, ta thật sự không để ý." Nói xong, nàng ta ngay lập tức lôi kéo Mã Thừa Huy vội vàng rời đi.
Bản Nhi sững sở tại chỗ.
Chỉ để nói điều đó?
Nàng không thể không nhíu mày, không vì cái khác, mà là một người không giống như có thể làm ra loại chuyện "dư thừa" này, ngược lại lại làm chuyện này. Làm thế nào năng cử cảm thấy kỳ lạ. Nhưng Bản Nhi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lưu Thừa Huy xử sự quá cần thận, cũng quá nhát gan, nàng chẳng qua chỉ là người mới, nhưng hai đêm may mắn được làm hạnh, lại có thể làm cho nàng sợ hãi đến như thế.
Nhưng Bản Nhi lại biết Thái Tử chưa bao giờ có tiền lệ hai đêm làm hạnh một người, ít nhất kiếp này là không có, hơn nữa hai đêm này không nên là nàng thị tầm, hết lần này tới lần khác Thái Tử lại đến viện của nàng.
Cho nên hôm nay thân thế Thái Tử Phi khó chịu, cũng là bởi vì
vậy? Bàn Nhi cảm thấy thật là một tâm.
Hương Bò nói: "Chủ tử, nàng ta đây là xem người được sủng ái tỏ ra yếu thế."
Bàn Nhi nhìn về phía nàng ta, nhịn không được cười cười "Cái gì mà được sủng ái với không được sủng ái, nói bậy"
Hương Bồ nhăn mũi đáng yêu nói: "Nô tỳ chỉ biết không ghen tị là kẻ tầm thường."
"Ngươi còn hiểu lời này?
"Nô tỳ cũng là nghe người ta nói”
Tâm trạng của Bàn Nhi trong nhảy mắt trở nên tốt hơn nhiều. Đúng vậy, không ghen tị là kẻ tầm thường, nếu như hiện tại nàng cũng không chịu nổi, còn nói cái gì đến sau này nữa.