Dắng Sủng

Chương 56

Thái Tử sẽ không nói là hán học suốt ba tháng mới học được, vì thế mới chậm trễ bài tập. May mà từ nhỏ hắn có thiên tư thông tuệ, mới vượt qua được cửa ải hiểm trở, nhưng việc này lại bị Thành An Để biết được, phụ hoàng đã răn dạy hắn trước mặt mấy huynh đệ, nói hắn không làm được Thái Tử, mê muội mất cả ý chi.

Khi đó hắn còn không hiểu vì sao cùng là con trai nhưng lại có đãi ngộ khác nhau, vì sao nhị ca có thể, tử đệ có thể, hết lần này tới lần khác đến phiên hắn lại không được, về sau mẫu hầu nói với hắn, bởi vì hắn là Thái Tử.

Hắn là Thái Tử của Đại Chu, về sau sẽ phải kế thừa để vị cho nên người khác có thể hắn thì không thể.

Hắn nghe những lời này, mọi việc đều làm trước mặt người khác, chưa bao giờ được phép có sơ suất, sau đó mới phát hiện những lời này thật ra cũng không đúng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái Tử không khỏi tối sầm lại.

Bàn Nhi theo bản năng dựa vào, hỏi: "Điện hạ chàng bị sao

Vậy?".

Thái tử đi thăm nàng, nghĩ rằng hai người vốn dĩ sẽ rất vui vẻ.

"Không có gì, nếu nàng muốn học, ta sẽ dạy cho nàng."

Hai người vui vẻ học cách chơi xúc xắc, lúc này Phúc Lộc cũng không thầm nghĩ Tô Phụng Nghi to gan nữa, thấy Thái Tử hiếm khi có được sự vui vẻ như vậy, lão ta đã đuổi mọi người trong phòng hầu hạ ra ngoài.

Tay của Bản Nhi không đúng. Thái Tử dạy nàng cách sử dụng lực đạo và kỹ năng, trên mặt nàng liên tục gật đầu, nhưng tự tay làm thử cũng không được, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhân đỏ bừng lên. Thái Tử chỉ có thể kéo nàng vào trong ngực, cầm tay dạy nàng.

"Nàng muốn làm được thì không thể không dùng sức, nhưng

lực tay muốn dùng... Bàn Nhi nghiêng mặt nhìn hắn.

Dưới ánh đèn, từ góc độ này của nàng, độ cong hàm dưới của hắn gần như hoàn mỹ. Vuông văn nhưng lại không quá nhiều, tinh tế nhưng lại không nữ tính, cổ mảnh thon dài mạnh mẽ, yết hầu nhỏ lên, vô cùng nam tính

Nàng nhận không được cọ cọ ở phía trên đâu, lại hôn một cái, động tác của Thái Tử trong nhảy mất dừng lại. Bản Nhi hát sâu một hơi, cảm giác giữa tim phối đều là hương vị của hắn. Loại hương vị này làm cho người ta ngắn ngơ mà say mê, muốn chìm đắm thật sâu ở bên trong, gắt gao vây quanh nàng.

Bàn Nhi đột nhiên cảm thấy ông trời cho nàng sống lại, nhất định là đến bồi thường cho nàng, để cho nàng gặp lại hắn lúc còn trẻ, đến bù đắp cho nàng khó khăn lắm cuối cùng nàng cũng đã trở nên ngày càng tốt hơn, nhưng phải đối mặt với sự tàn khốc của thời gian và nàng chỉ có một minh.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.

Hắn đã được xem như là một hoàng đế trường thọ, nhưng nàng vẫn sống lâu hơn hẳn, mà giữa bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm.

Giờ khắc này, Bản Nhi cũng không muốn suy nghĩ điều gì, cái gì mà Thái Tử Phi, Hồ Lương Đệ, Đông Cung, để cho thời gian dừng lại ở thời khắc này.

"Nàng muốn rồi?" Hai người dựa rất gần nhau, cho nên lời này như là dán vào lỗ tai mà nói, hơn nữa giọng nói trầm thấp đây từ tính của hắn, đặc biệt có một loại gần gũi cùng thân mặt khác thường, khiến cho lỗ tai người ta tê dại.

"Hậ

Bàn Nhi lắc lắc, đầu óc không tỉnh táo, cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút kỳ lạ, nghĩ lại năng đột nhiên hôn hắn, có lẽ hắn cho rằng nàng không thể chờ đợi được muốn cùng hắn ở bên nhau, nói như vậy cũng không sai.

Nàng không trả lời, cũng không phủ nhận, hai má vẫn chôn ở cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Trên người điện hạ thật thơm a. loại hương vị này thϊếp thân rất thích."

Cả người Thái Tử căng thẳng, trên mặt lại giả bộ đứng đắn

"Đây là hương vị của vòng tay."

Hán tháo chuỗi phật châu trong tay, đưa cho Bản Nhi xem. Tay của hắn thon dài, mảnh mai, khớp xương như ngọc, là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp.

Bàn Nhi lại làm ngơ, thậm chí tay duỗi lên ôm vòng quanh có hắn. Nàng giống như một thiếu nữ trầm mê hương hoa, củi đầu hít hà, hô hấp phun ra, Thái Tử liền cảm thấy trên cổ nóng ran, lỗ chân lông tựa hồ trong nháy mắt nở ra trở nên mẫn cảm đến cực điểm.

Chuỗi phật châu rơi xuống trên bàn, phát ra một trận âm thanh trầm đυ.c. Phúc Lộc nghe được động tĩnh, vươn đầu tiên vào, trong nháy mắt tiếp theo lại vội vàng rụt trở về.

"Lên giường"

"Điện hạ, chàng nhéo ta đau..." Hai người hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn là đi lên giường, về phần đi như thế nào, sau đó hai người cũng không biết.

Lần này Bàn Nhi thay đổi từ trạng thái bị động lần trước, trở nên chủ động. Thái Tử bị nàng đè lên giường, nàng đè lên thất lưng hắn, ngón tay xoay quanh yết hầu của hắn.

Thái Tử kim nén lại câu "làm cản trong cổ họng, đảo qua đảo

lại vài vòng, cũng không nói ra, hơi thở vô cùng hồn hến.

Chưa từng có người làm cản trước mặt hắn như vậy?

Điền long đảo phượng? Thái Tử chưa từng thấy qua, tin rằng cũng sẽ không có người nào dám làm như vậy trên người hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người lớn mặt phá lệ. Mà hắn lại không có ý định ngừng lại, cũng không để ý tới, mắt thấy Bàn Nhi vén vạt áo của hắn lên.

Phải là vén nó lên.

Bởi vì hiện tại lực chú ý của Thái Tử đều ở trên ngón tay trắng nôn mảnh khảnh kia, chỉ nhìn thấy ngón tay kia ở trên người hắn vẽ tới vẽ lui rồi lại thấy nó chui vào trong vạt áo, ở bên trong tùy ý phóng hỏa,

"Nàng "

"Điện hạ..." Bởi vì Bản Nhi có ý trêu chọc hắn, động tĩnh vẫn náo loạn đến tận canh ba mới dừng lại.