Trong lòng Triệu Hi Nguyệt vừa tức vừa hận, vừa nghĩ đến việc để cho nàng đoạt cơ hội trước, lại vừa nghĩ liệu có phải Thái Tử Phi ở phía sau kích động hay không, trong lòng lo lắng cho chính mình khi đứng về phía Hồ Lương Đệ liệu có phải là hành động sai làm hay không, lại không biết nên khác phục như thế nào.
Kỳ thật Triệu Hi Nguyệt cũng hiểu rõ, con đường của nàng ta đi quả tuyệt đối, cũng là tự mình huỷ đi con đường của mình.
Muốn đi theo Thái Tử Phi tiếp là không có khả năng, nàng đã chỉ có thể đi theo Hồ Lương Đệ một đường đến cùng, điều duy nhất đáng mừng chính là bên cạnh Thái Tử Phi ngoại trừ Tô Bàn Nhi này, còn có một Tử Lương Viện.
Nhìn xem Từ Lương Viện ở bên cạnh nàng ta chỉ thiếu chút nữa ném cho nàng ta ánh mắt sắc như dao, nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Hi Nguyệt rốt cuộc cũng bình tĩnh một chút.
Bình tĩnh lại để tránh lại muốn gây chuyện, nàng ta liếc mắt nhìn Lưu Thừa Huy thành thật ngồi đối diện, nói: "Tô Phụng Nghỉ hẳn là nên phải cảm ơn Lưu tỷ tỷ mới đúng, tối hôm qua rõ ràng nên là Lưu tỷ tỷ thị tầm mới đúng đi."
Đúng vậy, tối hôm qua là ngày Lưu Thừa Huy thị tầm.
Chỉ là tất cả mọi người đều không nghĩ đến điều đó, bao gồm cả Bàn Nhi. Cũng do Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy ở Đông cung này quá hiểu chuyện, giống như người vô hình, cho nên căn bản Bàn Nhi cũng không coi là chuyện gì.
Lúc này bị Triệu Hi Nguyệt nhắc tới, Bàn Nhi vừa có chút ảo não, cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Nàng cảm thấy tối hôm qua mình nếu như đoạt cơ hội thị tấm của Tử Lương Viện, Hà Lương Viện, thậm chí là Triệu Hi Nguyệt, nói không chứng các nàng đều sẽ đau đầu một chút, nhưng hết lần này tới lần khác là của Lưu Thừa Huy, nàng ta lại giống như không có việc gì.
Từ trước đến nay tính cách của Bàn Nhi đều là gặp mạnh thì sẽ kiên cường, rất cứng đầu, nhưng khi dễ một người lương thiện trong sáng như vậy, nàng lại không làm được. Nhưng đế cho nàng xin lỗi trước mặt, nàng cũng có chút nói không nên lời, trong tình huống này nếu như nàng nói cái gì mềm mỏng. chỉ sợ sau này trong Đông Cung người nào cũng đều dám khi nhục nàng.
Nàng chỉ có thể im lặng, rũ mắt xuống.
Ngược lại là phản ứng của Lưu Thừa Huy so với Bàn Nhi còn lớn hơn nhiều, nàng ta liên tục xua tay, cười đến xấu hổ, lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần buồn cười đến đáng thương.
"Ta không để ý, ta thật sự không để ý.”
Bởi vì một hồi như vậy, làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, ngược lại làm cho người ta có vài phần nhịn không được muốn cười. Sau đó, trước khi Hồ Lương Đệ rời đi, đã nhìn Bản Nhi cùng Lưu Thừa Huy vài lần, ánh mắt vô cùng có ý tử.
Hà Lương Viện thì ai oán liếc mắt một cái.
Ngược lại là Triệu Hi Nguyệt vui sướиɠ khi người khác gặp họa nhìn Bàn Nhi vài lần, Lưu Thừa Huy là nạn nhân chính thì lôi kéo Mã Thừa Huy vội vàng rời đi, ai cũng không đáp lời.
Bản Nhi trở về, Kế Đức Đường phái người tới ban thưởng.
Nói là thông lệ, mỗi lần có người mới vào cửa được thừa sùng, Thái Tử Phi đều ban thưởng.
Đô được thưởng phần lớn đều là vải vóc, trước đó phủ nội vụ đưa tới một phần vải vóc, đều là những chất liệu tốt có màu sắc tươi sáng, còn có một số trang sức,
Ý tử của Thái Tử Phi đã quá rõ ràng, ăn mặc đẹp một chút,
thay nàng ta tranh sủng.
Hương Bồ cùng Thanh Đại vô cùng vui vẻ, kể cả Tình Cô Cô, cũng đưa ra chủ ý những loại vải này làm xiêm y kiểu dáng gì mới đẹp mắt. Ngược lại Bàn Nhi lại có vẻ rất bình tĩnh, những người khác không nhìn ra cái gì, nhưng Tình Cô Cô nhìn ra một chút manh mối.
"Đây là làm sao thế?” Đợi đến khi vào trong phòng chỉ còn lại hai người, Tình Cô Cô mới hỏi.
"Không có gì.”
Tinh Cô Cô có chút cảm thán, kéo nàng đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Không chỉ riêng bà ta có thể nhìn thấy khuôn mặt bình thuận của Bàn Nhi trong gương, Bàn Nhi cũng có thể thấy rõ chính mình.
"Cô có không hiểu được đạo lý lớn gì, nhưng ở vị trí mưu đồ
chính trị, số phận của chúng ta có lẽ là như thế, nghĩ nhiều
cũng vô ích." Bàn Nhi kinh ngạc nhìn mình trong gương, thật lâu sau mới
thở ra một hơi, cũng cảm thấy bản thân quá giả tạo.
"Đang nghĩ gì vậy? Khó chịu cái gì?"
Nàng vốn là bởi vì muốn được đặc sủng mới vào cung, bây giờ thừa sủng, Thái Tử Phi chẳng những không tức giận, ngược lại lấy lòng nàng là chuyện tốt, nàng có cái gì mà không vui?
Đón nhận sủng ái là bổn phận của nàng, nàng chỉ cần thừa dịp Thái Tử Phi có thai, xác định địa vị của mình, nếu có thể nhân cơ hội mang thai con trai thì càng tốt hơn.
Những thứ khác không phải là điều nàng nên nghi
Bàn Nhi cảm thấy bản thân mình đang rất loạn, cho rằng sống lại một đời, có lẽ rất nhiều thứ sẽ không giống nhau. Kỳ thật không có gì khác biệt, nàng là sinh ra đúng thời, có vài người vì một số chuyện mà vận mệnh không thể thoát khỏi, nếu nàng muốn ngày sau đường đi suôn sẻ, cũng không nên tự đi tìm rắc rối. Dù sao kiếp trước nàng có thể đi đến cuối cùng. không gì khác ngoài nghĩ đến thái độ vui vẻ, có vài người thua cũng thua ở điều này, vì vậy...
"Cô cô yên tâm, ta không nghĩ nhiều về cái khác, ta chỉ nghĩ, ta có nên đến chỗ Thái Tử Phi tại ăn hay không.”
Bàn Nhi nhìn mình trong gương, cười nói.
Cả một ngày Thái Tử đều có gì đó không đúng.
Đây là do Phúc Lộc quan sát ra.
Nghiêm túc mà nói, định lực của thái tử rất tốt, nếu như không tốt thì bây giờ hắn cũng sẽ không ngồi ở vị trí này, để cho những kẻ như hồ rình mồi kia chỉ muốn nắm lấy nhược điểm của hắn, lại không thể làm được gì.
Thậm chí một bộ sách được chỉnh sửa cũng phải mất năm năm, nếu đối thành người khác chỉ sợ từ lâu đã kiên trì không nổi nữa. Hơn nữa lại là thân phận Thái Tử này, chỉ sợ thánh tâm khó đò, thứ tử đương đạo, tình cảnh thật đáng lo ngại, duy chỉ có Thái Tử phảng phất như chẳng có việc gì, không nhanh không chậm sửa sách, thậm chí lén lút an bài cũng không ít.
Phúc Lộc có thể nhìn ra, Thái Tử gia thật sự muốn sửa xong bộ sách này, cho nên binh thường hắn rất nghiêm túc, nhưng hôm nay lại vô duyên vô cớ thất thần vài lần, nhất là từ sau khi từ Kể Đức Đường đi ra, có thể cảm giác rõ ràng được tâm trạng của hắn không vui.
Là vì Thái Tử Phá Hay là Tô Phụng Nghỉ?
Không biết vì sao Phúc Lộc lại nhớ tới Tô Phụng Nghi, nhớ tới dáng vẻ yêu kiều kia, nhờ tới lúc Thái Tử từ trong viện kia đi ra hiếm khi lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Không phải chỉ là làm hạnh một nữ nhân hợp khẩu vị, nhưng
Phúc Lộc lại nhớ tới lúc trước ở Kế Đức Đường, dáng vẻ mặt
mày rạng rỡ của Thái Tử Phi, nhớ tới giọng điệu nàng ta cố ý
nhắc tới Tổ Phụng Nghi.
Phúc Lộc đột nhiên ý thức được, Tô Phụng Nghi là người của Thái Tử Phi.
Tối hôm qua Thái Tử lâm hạnh Tô Phụng Nghi, nói như vậy rất hợp tâm ý Thái Tử Phi đi, thế cho nên mới vui vẻ như vậy.
Phúc Lộc cảm thấy gần như không hiểu những nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, sợ người ta nói mình ghen tuông cho nên mới làm ra vẻ, người là tự mình mang vào, vui vẻ chính là nàng ta, mất hứng vẫn là nàng ta. Lão ta cũng không hiểu suy nghĩ của Thái Tử, muốn hoàn thành tâm nguyện của Thái Tử Phi chính là hắn, toại nguyên rồi lại mất hứng vẫn là hán.
Kỳ thật không phải chỉ là làm hạnh nữ nhân thôi sao?
Hợp khẩu vị thi lâm hạnh thêm hai lần, không hợp khẩu vị thì không đi, chuyện đơn giản như thế, sao lại phải làm phức tạp lên như vậy!
Nhưng mà những lời này của lão ta không dám nói, chỉ dám thầm suy nghĩ ở trong lòng. Khóe mắt nhìn thấy góc áo choàng của con trai nuôi Trương Lai Thuận lấp ló bên cửa, Phúc Lộc ngước mắt nhìn Thái Tử sau thư án một cái, lặng lẽ đi xuống.
"Chuyện gì vậy?
Trương Lai Thuận cười lấy lòng "Cha nuôi, vừa rồi Lưu
Nguyên đến bảo chút chuyện."
"Vị nào? Hồ Lương Đệ?"
Trương Lai Thuận lúc đầu, thanh âm đè xuống: "Là vị tối hôm qua, Thái Tử Phi ban thưởng cho Tổ Phụng Nghi trong tiểu viện, Tô Phụng Nghị vừa đi Kế Đức Đường tạ thưởng."
Phúc Lộc nghe xong lời này, trong lòng suy nghĩ một lát mới khoát tay bảo Trương Lai Thuận lui ra. Chính lão ta lại đi vào thư phòng, tìm một chỗ không dễ thấy tiếp tục suy nghĩ về điều đó.
Phúc Lộc không nghĩ tới Tô Phụng Nghi kia lại lọt vào mắt Lưu Nguyên, ở Đông Cung này Lưu Nguyên nhìn như không nổi bật, nhưng nơi này từ trên xuống dưới có rất nhiều chuyện có thể lão ta không biết, nhưng Lưu Nguyên biết, Lưu Nguyên làm chính là công việc này.
Từ khi Đông Cung liên tiếp xảy ra hai chuyện kia, Lưu Nguyên đang hầu hạ trong thư phòng thì lập tức bị điều đến khổ phòng, kỳ thật là giáng chức mà ngầm thăng chức, sau đó ở phía hậu viện bên kia phàm là có chút chuyện Lưu Nguyên cảm thấy có thể báo lên, đều sẽ được báo lên chi tiết rõ ràng.
Trước kia những tin tức này đều tập trung ở Kế Đức Đường Hồ Lương Đệ. Từ Lương Viện, mấy nơi khác cũng có, nhưng đều là linh tinh vụn vặt, tuyệt đối không nghĩ tới Tô Phụng Nghỉ này chẳng qua chỉ là mới được thị tấm một lần tối hôm qua như vậy, ngay lập tức làm cho con rùa Lưu Nguyên đế tâm.
Phúc Lộc biết Lưu Nguyên ra vẻ như không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng trên thực tế cũng không làm chuyện vô vị như vậy, mạng của hắn đều là của Thái Tử gia, đương nhiên cũng không có khả năng phản bội hắn, nếu đã vội và đem tin tức của Tô Phụng Nghi báo lên, chứng tỏ cần thiết phải báo lên.
Phải biết rằng Phúc Lộc mặc dù là đại thái giám bên cạnh Thái Tử, nhưng địa vị này không phải không thể thay thế.
Tục ngữ nói chủ tử như cột sắt, nô tài như nước chảy, dùng cũng không phải chuyện tốt, trong cung này cái gì không nhiều, chứ nô tài thì nhiều, nô tài làm việc ở một chỗ nhìn có vẻ như hòa thuận, thật ra đều dùng hết tâm tư để bò lên cao. Nơi này của Thái Tử quy củ nghiêm, không cho phép có chuyện giẫm đạp lẫn nhau xảy ra, vậy có thể bò lên được hay không còn phải xem có thể làm việc được cho chủ tử hay không.
Nhớ lúc trước nghĩ rằng Lưu Nguyên sẽ được điều đến khổ phòng. Phúc Lộc vẫn còn tâm tư đùa giỡn, chính là cảm thấy tiểu tử này nhìn tuổi còn trẻ, trên thực tế vẫn có chút uy hϊếp đối với hắn.
Hiện giờ Lưu Nguyên so với lão ta đã sớm nhận ra vị Tô
Phụng Nghi này không tầm thường.
Không, không phải là suy nghĩ của Phúc Lộc hắn so với người khác nông cạn hơn, là bởi vì càng già lá gan của lão ta càng nhỏ, bây giờ lão ta còn ở chỗ này cân nhắc tâm tư chủ tử do dự có nên ra sức hay không, không biết người ở phía dưới đã hành động rồi.
Đôi khi một số người thua không phải là thua vì ngu ngốc hơn
những người khác, mà là do suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ như vậy một lát, Phúc Lộc thẳng lưng, nhìn đồng hồ phương tây trong góc, lại khom lưng xuống gần thư án.
"Gia, thời gian cũng không còn sớm, nếu không trước tiên cho người truyền dùng bữa tối?".