Nàng lúng túng nghiêm mặt dạ một tiếng, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn.
Cách một lớp rèm mỏng, ánh sáng trong giường thực sự rất ám muội, không gian cũng rất yên tĩnh.
Nàng nhớ về mười mấy năm cuối đời kia, dường như bọn họ đêm nào cũng nằm ngủ chung với nhau, đã trở thành thói quen của nhau từ lâu rồi, vì vậy mà từ sau khi hắn qua đời,
nàng thường xuyên cả đêm không ngủ được chút nào.
Bây giờ có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, Bàn Nhi nín thở, trong lòng nghẹn ngào, hơi thở bồi hồi dồn dập trở lại trong cổ họng và phổi, nàng giả vờ vùi đầu vào trong chăn, nghẹn ngào một hồi rất lâu rồi mới thở phào ra, đồng thời một giọt nước mắt cũng vô thức rơi xuống bị thăm vào trong chăn lụa
Qua một hồi lâu nàng mới động đậy.
Cọ xát vào người bên cạnh một chút cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, nàng mới nhắm mắt lại, dứt khoát tiến vào trong l*иg ngực của hắn.
Thái Tử vẫn luôn để ý đến từng hành động của nàng, cho nên hắn biết rằng nàng chưa hề ngủ, chỉ là đang giả bộ ngủ mà thôi. Nhưng mà hắn không muốn lật tẩy nàng, trong lòng hắn chỉ là không thể ngờ được rằng năng lại dám làm như vậy.
Hắn cảm thấy không quen cho lắm nên muốn đẩy nàng ra, nhưng mà cánh tay của nàng lại ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, cho dù có đẩy cũng không buông ra, ngược lại nàng còn vùi vào bên trong lẩm bẩm: "Ta muốn ôm."
Thật là to gan!
Nói chung cả đời này của Thái Tử, đây chính là người con gái to gan nhất mà hắn gặp phải, nàng lại dám nói mấy từ "không được phép, ta" với hắn, làm gì có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như vậy chứ
Nhưng mà người con trai nằm trên giường, nhất là còn đang đối mặt với một người con gái bé nhỏ vừa mới bị chính mình dày vò, mà tuổi của nàng còn chưa lớn, cơ thể lại nhỏ bé yếu ớt, những lúc như thế này cái gì cũng có thể cứng được nhưng chỉ có lòng hắn là không thể cứng rắn được.
Hơn nữa nếu gây ra tiếng động quá lớn, Phúc Lộc ở bên ngoài nhất định sẽ lao vào mất.
Như thế lại để cho người ta biết hắn đường đường là một Thái
Tử, lại bị một cô gái nhỏ bé ôm chặt không buông, thể thì hắn
chỉ còn cách lấy nàng, nếu không cái mặt này của Thái Tử có
thể bỏ đi được rồi đấy.
Thái Tử quyết định nhẫn nhịn, nhưng mà vẫn hơi tức giận, bàn tay hắn xoa xoa trên lưng nàng: "Vừa nãy làm còn chưa đau, bây giờ còn muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta."
Bàn Nhi vô cùng tinh ý, nàng biết rằng bây giờ người con trai đang cứng mềm mà trong lòng lại rất mềm mỏng nên nũng nju.
"Để như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."
Nhưng mà nàng thoải mái, còn hắn thì không thoải mái nha.
Không ai biết rằng đêm nay Thái Tử đã ngủ quên trong lúc trong lòng còn đang niệm kinh.