Căn viên của gia chủ nhà Mộ Dung rất lớn, người làm thuê cũng không ít, cái chết lúc đó của Vạn Dung làm mọi người vô cùng bàng hoàng.
Sau khi tấm thẻ bài Tiếng nói tâm linh đi vào trong người Mộ Dung Trường Phong, chỉ một giây sau ông ta đã nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc của người làm.
[Phu nhân bị gϊếŧ rồi, nhà Mộ Dung và nhà họ Vạn căm thù lẫn nhau, có nên nghỉ việc không đây?]
[Liệu có bị diệt khẩu không? Những thế gia võ cổ này táng tận lương tâm như vậy, chính phủ còn không quản lý được…]
[Tôi biết ngay là sẽ có ngày thế này mà, người đàn bà như Vạn Dung thì người đàn ông nào chịu được chứ.]
“…”
Những người làm có thể làm việc được trong nhà này đều là những người có năng lực xuất chúng, bình thường không bới đâu ra được sai sót, ai mà biết được đằng sau những khuôn mặt hiền lành thật thà đó trong lòng đang nghĩ những gì chứ.
Mộ Dung Trường Phong xác định bọn họ đều không phải là người luyện võ, không thể lập nhóm truyền tin đến tai để trêu đùa ông ta, cũng có nghĩa là đây chính là tác dụng của những tấm thẻ bài kia!
Thì ra là thế, đây là một tấm thẻ bài có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, bảo sao Vạn Dung lại tự nhiên phát điên, hóa ra là do bà ta nghe được tiếng lòng của ông ta và Mộ Dung Tuyết.
Da đầu Mộ Dung Trường Phong tê rần, nhưng ngay lập tức đã trở nên vui mừng, cũng may tấm thẻ bài đó hiện giờ đang ở trong tay của ông ta, nếu không chẳng may rơi vào tay người khác thì bọn họ còn giữ được bí mật gì nữa?
Lúc này, ông ta nghe thấy có một người từ ngoài sân bước vào, nghe tiếng bước chân là ông ta đã biết người phụ nữ mình yêu nhất và con gái đang tới. Ông ta lập tức lấy thuốc tẩy tủy ra, chuẩn bị cho Liễu Khanh Khanh dùng.
[Mình đã nói mà, thứ đàn ông chó má đó đâu dễ chết như vậy.]
Còn chưa nhìn thấy Liễu Khanh Khanh, ông ta đã nghe thấy tiếng lòng của bà ta, Mộ Dung Trường Phong hơi bất lực, lúc còn trẻ ông ta quá phóng đãng, để hiện giờ trong lòng Khanh Khanh vẫn còn tức giận ông ta, hẳn là hàng ngày cũng không ít lần mắng ông ta là đồ chó má. Chó thì chó thôi, dù sao cũng là do ông ta làm.
[Ừm ừm, cũng may ông ấy không sao, nếu không chuyện sau này mình thật sự không thể kiểm soát được, người nhà họ Vạn quả thật quá hung dữ quá đáng sợ.] Tiếng lòng của Mộ Dung Tuyết cũng lặng lẽ truyền tới.
Trong lòng Mộ Dung Trường Phong tự nhiên dâng lên một cảm giác trách nhiệm và vui mừng, Liễu Khanh Khanh và Mộ Dung Tuyết đều là những người phụ nữ yếu đuối, rời xa ông ta thì không thể sống được, ông ta nhất định phải sống thật lâu, bảo vệ bọn họ không chịu chút tổn thương nào.
Cánh cửa được đẩy ra, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời Mộ Dung Trường Phong bước vào.
“Khanh Khanh.” Mộ Dung Trường Phong giơ tay ra, muốn bà ta ngồi bên cạnh giường mình.
“Bị thương nặng như vậy sao?” Liễu Khanh Khanh chau mày, im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ông ta. Đùa kiểu gì vậy, bà ta sẽ ngồi lên giường của ông ta và Vạn Dung được ư? Bà ta chê bẩn!
Khuôn mặt Mộ Dung Trường Phong cứng nhắc, ông ta nói: “Vạn Dung đã chết rồi, một thời gian nữa anh sẽ cưới em về nhà.”
Liễu Khanh Khanh: “Một thời gian nữa là khi nào?”
“Đợi vết thương của anh lành lại, mọi chuyện lắng xuống kha khá đã, nếu không người của nhà họ Vạn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó thì em sẽ gặp nguy hiểm.” Mộ Dung Trường Phong kéo tay bà ta, nhẹ nhàng giải thích, ông ta thật lòng muốn tốt cho Liễu Khanh Khanh, hẳn là bà ta sẽ hiểu.
“Em biết rồi, chuyện này để về sau nói đi, anh nằm xuống.” Cách nói chuyện của Liễu Khanh Khanh như đang nũng nịu, như có như không quyến rũ người khác, nhưng trong lòng thì lại cười khinh bỉ, cái gì mà là vì tốt cho em, để bảo vệ em, những lời thế này 20 năm qua ông đã nói bao nhiêu lần rồi? Nói là bảo vệ nhưng viết ra thì là vô dụng, người đàn ông vô dụng thì mới giấu diếm người phụ nữ trong lòng mình ở bên ngoài 20 năm như một người thứ ba. Những người đàn ông thật sự có chút trách nhiệm và tình người thì đều không tới mức như vậy.
Cũng may là bà ta đã sớm biết được bộ mặt thật của ông ta rồi, choên n ngoài tiền và sự bảo vệ ra, từ trước đến nay bà ta chưa từng chờ mong bất cứ điều gì khác, nếu không không phải sẽ đau lòng đến chết sao?
Mộ Dung Trường Phong vừa nằm xuống một chút, cơ thể lập tức cứng lại, ông ta nhìn Liễu Khanh Khanh, khuôn mặt cứng đờ. Cái gì mà không trông chờ gì khác ngoài tiền bạc và sự bảo vệ của mình? Lời nói trong lòng cô ấy vì sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy? Không lẽ đối với mình, cô ấy…
“Khanh Khanh, em có yêu anh không?” Mộ Dung Trường Phong lập tức bắt lấy tay Liễu Khanh Khanh để hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt mà ông ta có nhìn trăm lần cũng không chán.
“Con gái còn đang ở đây mà anh hỏi chuyện này, không cảm thấy xấu hổ sao?” Yêu cái rắm, ghê tởm.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy chuyện tình yêu của ba mẹ, che miệng bật cười. Trong lòng lại dâng lên cảm giác sùng bái với Liễu Khanh Khanh, cô ta cũng muốn trở thành một người giống như mẹ, nhìn thấu bộ mặt thật của bọn đàn ông xấu xa, không giống như Vạn Dung và Vạn Phù, rõ ràng là có thể trở thành đại anh hùng vì nước vì dân nhưng lại vì một chút tình yêu mà đòi sống đòi chết, mục đích của mẹ cô ta rất rõ ràng, nội tâm kiên định, trước giờ chưa từng mơ hồ, chơi đùa với loại đàn ông phóng đãng như Mộ Dung Trường Phong trong lòng bàn tay.
Nhìn Mộ Dung Trường Phong cũng khá đáng thương, cả bó tuổi rồi mà còn hỏi một người phụ nữ có yêu mình hay không, buồn cười là người phụ nữ thật lòng yêu ông ta đã bị ông ta phụ bạc, chính tay gϊếŧ chết cả rồi, giờ thì lại ngồi hỏi một người phụ nữ không hề yêu ông ta có yêu ông ta không, đúng là buồn cười.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Phong xấu vô cùng, lập tức trở nên trắng bệch, ông ta nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, nhìn vẻ ngây thơ đáng yêu trên khuôn mặt trắng bóc và yếu đuối đó, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không, nếu không làm sao có thể nghe thấy những tiếng nói lạnh lùng, độc ác và hoàn toàn khác hẳn với Mộ Dung Tuyết mà ông ta biết được?
Làm gì có đứa con gái nào đánh giá về ba mình như vậy chứ? Hơn nữa con bé còn nói gì? Liễu Khanh Khanh không hề yêu ông ta? Ông ta không tin, bọn họ ở bên nhau 20 năm, con gái cũng đã lớn như vậy, ông ta không tin Liễu Khanh Khanh không có chút tình cảm nào với mình.
Mộ Dung Trường Phong tức quá, ho sù sụ một trận.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Trường Phong, nụ cười trên gương mặt cũng thu bớt lại, trở nên lo lắng bất an. Tự nhiên cô ta nhớ tới Vạn Dung, trước đây Vạn Dung cũng vậy, không biết vì sao đang bình thường tự nhiên nhắc đến Liễu Khanh Khanh rồi tự nhiên biết được chân tướng….
“Ba, mẹ…. Chuyện của Vạn Dung là như thế nào vậy ạ? Vì sao bà ta tự nhiên lại biết đến sự tồn tại của mẹ?” Mộ Dung Tuyết hỏi dò, trong lòng có bí mật nên cô ta rất chột dạ, biết đâu Mộ Dung Trường Phong cũng bỗng dưng biết được chân tướng như Vạn Dung thì cô ta và mẹ không phải sẽ…
Chân tướng gì? Hai mẹ con họ rốt cuộc đang giấu ông ta điều gì? Mộ Dung Trường Phong giữ tay Liễu Khanh Khanh rồi uống nước xong, ông ta nhìn bà ta, trong mắt ánh lên tơ máu. Biết được trong lòng Liễu Khanh Khanh không có một chút tình yêu nào dành cho mình, thậm chí chuyện này đến Mộ Dung Tuyết cũng biết, nhất định là Liễu Khanh Khanh không ít lần nói với Mộ Dung Tuyết về những chuyện trước đây ông ta đã làm khiến Liễu Khanh Khanh đau lòng, vậy nên trên lòng Mộ Dung Tuyết mới oán hận người ba là ông ta như vậy.
Mộ Dung Trường Phong trong lòng tổn thương nhưng dù sao ông ta đã yêu thương hai người phụ nữ này suốt bao nhiêu năm qua, mà nghĩ lại thì tất cả mọi chuyện cũng đều do mình tạo ra nên quyết định nuốt trái đắng này xuống. Cũng may Vạn Dung đã chết, ông ta có thể cho Liễu Khanh Khanh một thân phận, bắt đầu bù đắp cho bà ta, nhất định sẽ có ngày trong lòng bà ta phải thừa nhận bản thân yêu ông ta.
Mộ Dung Trường Phong nói: “Việc bà ta biết chuyện là ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn gì ạ?” Mộ Dung Tuyết hỏi tiếp.
“Tiểu Tuyết, con đang căng thẳng chuyện gì thế? Có phải là con có chuyện gì đang giấu sợ ba biết được không?” Mộ Dung Trường Phong nhìn sang bằng ánh mắt sắc lạnh, muốn ép Mộ Dung Tuyết nói ra lời trong lòng.
Vạn Dung biết chân tướng, giờ Mộ Dung Trường Phong lại úp úp mở mở, nếu như Mộ Dung Trường Phong biết được chân tướng thì hai mẹ con cô ta nhất định chết chắc. Vậy nên trong lòng Mộ Dung Tuyết rất sợ hãi, cô ta giật nảy mình, khuôn mặt hoang mang: “Không, không có gì ạ!”
Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, Mộ Dung Trường Phong nhất định không thể nào biết được chân tướng, nếu như ông ta biết được mình không phải là con ruột của ông ta, trên đầu có một cặp sừng to tổ chảng thì làm sao có thể bình tĩnh được như vậy? Đừng tự mình hù dọa mình như thế!
Cả thế giới lập tức trở nên yên lặng, sự yên lặng khiến người khác nghẹt thở này lan tràn ra xung quanh, sau đó là trời long đất lở, núi lửa phun trào.
Liễu Khanh Khanh vừa để cốc nước xuống thì cổ tay lập tức bị Mộ Dung Trường Phong bắt lấy, lực tay ông ta rất lớn, như thể muốn nghiền nát xương bà ta. Bà ta nhìn sang đầy kinh ngạc và giận dữ, nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Mộ Dung Trường Phong.
“Anh…” Tim Liễu Khanh Khanh hẫng một nhịp, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Cô… cô phản bội tôi, thằng đàn ông kia là ai?” Mộ Dung Trường Phong như muốn thổ huyết.
Vẻ mặt của hai mẹ con Liễu Khanh Khanh lập tức biến sắc.