Vạn Phù quả thực từng có quan hệ trước hôn nhân với ông ta, Vạn Dung cũng biết điều đó. Đã thế trước đó Vạn Phù đã biến mất một thời gian dài, nói rằng bà ấy ẩn nấp giấu diếm để sinh con cũng đúng. Mà chính Vạn Dung lại yêu Mộ Dung Trường Phong vô cùng sâu đâm, tựa mất đi lý trí, cái gì cũng làm được, thế là liền suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Vạn Phù cũng giống như mình.
Do rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, Vạn Dung đã tin lời của Mộ Dung Trường Phong, tin rằng ngày đó Vạn Phù ôm đứa bé trong lòng đến là muốn con gái nhận tổ quy tông.
Rồi về sau phát hiện đứa bé kia có căn cốt tuyệt hảo, là một thần đồng trong võ thuật, Vạn Dung càng tin rằng đứa bé đó là con của Vạn Phù. Chuyện tư chất bà ta kém hơn Vạn Phù rất nhiều mà lại sinh ra một đứa bé tư chất tốt như vậy là chuyện ngoài suy nghĩ của bà ta. Nói Mộ Dung Tuyết thân trúng kỳ độc, tư chất bình bình là đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau thì đúng hơn nhiều.
Đã đâm lao phải theo lao, mặc dù lúc đầu Mộ Dung Trường Phong không muốn tính mạng con gái ruột của Vạn Dung, nhưng tình hình phát triển đến mức cuối cùng, để giữ lại Mộ Dung Tuyết thì đành phải hy sinh Mộ Dung Ảnh.
Lúc này Vạn Dung đã nghe thấy tất cả mọi thứ, toàn thân bà ta ngây dại.
Bà ta tưởng rằng kết quả tàn nhẫn nhất chính là tên tàn nhẫn Mộ Dung Trường Phong này đã gϊếŧ chết con gái bà ta rồi, nhưng bà ta không ngờ rằng còn có một kết quả tàn nhẫn hơn đang đón chờ bà ta.
... Mộ Dung Ảnh mới là con gái của bà ta.
Bà ta nhớ lại quá khứ, nhớ lại lúc nhỏ bà ta đã nghiêm khắc với Mộ Dung Ảnh như thế nào, ép cô phải luyện công, thậm chí lúc cô ngã xuống cọc gỗ trầy cả chân mà bà ta cũng không cảm thấy đau lòng chút nào. Dù gương mặt kia càng lớn càng giống bà ta, nhưng bởi vì trong lòng bà ta đã nhận định rằng cô giống Vạn Phù nên chỉ cảm thấy càng ghê tởm hơn, càng đối xử tàn nhẫn với cô...
Cuối cùng, cách đây không lâu, vì Mộ Dung Tuyết, vì đứa con gái của Mộ Dung Trường Phong cùng một người phụ nữ bên ngoài mà bà ta đã hủy căn cốt của con gái mình, khiến con bé trở thành một người tàn phế…
“Phụt!” Vạn Dung phun ra một ngụm máu.
“Tao gϊếŧ chúng mày!” Vạn Dung còn chưa kịp lau máu, thẻ bài nhân đôi sức mạnh hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể bà ta, cuối cùng bà ta lao về phía Mộ Dung Trường Phong trong đại sảnh.
Cao thủ so chiêu, phòng khách nhà Mộ Dung nhanh chóng bị phá hủy không còn ra hình thù gì nữa rồi. Tiếng động vang xa, đệ tử khắp nhà Mộ Dung đều nghe thấy.
“Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành mà náo loạn gì vậy!” Các trưởng lão nhà Mộ Dung vô cùng tức giận, đêm hôm khuya khoắt còn làm loạn cái gì vậy, có để cho người ta ngủ không thế!
“Sao sư phụ với sư mẫu lại đánh nhau thế?”
Bọn họ không dám ngang nhiên xông tới, qua một lúc sau mới chợt nghĩ: Sao Vạn Dung lại trở nên mạnh như vậy?
Vạn Dung không phải là đối thủ của Mộ Dung Trường Phong, nếu không có nhà họ Vạn đứng sau Vạn Dung, có lẽ Mộ Dung Trường Phong đã gϊếŧ bà ta từ lâu để nhường chỗ cho Liễu Khanh Khanh rồi. Nhưng bây giờ Vạn Dung có được thẻ bài nhân đôi, thực lực của bà ta tăng lên rất nhiều, có thể so tài với Mộ Dung Trường Phong, hơn nữa Vạn Dung hiện tại còn đằng đằng căm phân, chỉ một lòng muốn gϊếŧ chết Mộ Dung Trường Phong. Liều mạng đến mức phát cuồng, bỗng chốc lại thành người chiếm thế thượng phong.
Giang Tinh Chước đang ngồi trong căn phòng tàng hình của mình xem kịch vui, bị một xô máu chó này của nhà Mộ Dung làm cho rúng động, cảm thấy khá thích thú, nhưng đồng thời cũng thấy tiếc thay cho Mộ Dung Ảnh vì phải có cha mẹ ruột như vậy. Cũng may, cũng không phải là không còn cách nào cứu vãn trái tim đã tan nát của Mộ Dung Ảnh.
Ở bên kia, người của nhà Mộ Dung đã quen với việc Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong cãi nhau om sòm rồi, cho nên cũng không đi ngăn cản ngay. Khi phát hiện hai người kia thật sự tung ra sát chiêu thì thanh kiếm của Mộ Dung Trường Phong đã đâm vào bụng của Vạn Dung… Mặc dù sức lực của Vạn Dung đã tăng lên rất nhiều nhưng dù sao cũng đã phẫn hận đến mức mất đi lý trí, cuối cùng đánh thua một chiêu.
Nhưng điều mà Mộ Dung Trường Phong không ngờ là dù đã ngắc ngoải sắp chết rồi, Vạn Dung vẫn có thể nương vào nỗi căm hận với ông ta mà chống đỡ đánh thêm một chiêu nữa. Ông ta không kịp phòng bị, bị bà ta đánh một chưởng suýt nữa vỡ tâm mạch.
Lưỡng bại câu thương, cả hai đều ngã xuống đất.
Vạn Dung trút hơi thở cuối cùng, giọt nước mắt hối hận đau đớn vẫn không ngừng chảy dài trên gương mặt bà ta. Từ trên người bà ta bay ra ánh sáng, hóa thành hai tấm thẻ bài, đáp xuống mặt đất.
Mộ Dung Trường Phong thổ huyết, sau đấy chống người nhặt hai tấm thẻ lên, đồng thời trong túi Vạn Dung cũng lật ra thêm một tấm thẻ kia, nhìn “Tiếng nói tâm linh”, ông ta thầm nghĩ, có lẽ đây chính tấm thẻ bài khiến Vạn Dung có thể nghe tất cả mọi thứ.
...
Ở bên kia, Mộ Dung Ảnh, người không hề biết chuyện gì đang xảy ra giờ đã tỉnh lại. Cô bị ném vào tiểu viện của mình, thi thể của cậu thiếu niên kia cũng bị ném vào cùng cô. Trong lòng cô thầm nghĩ, hoặc là không có thời gian xử lý cái xác, hoặc là cố tình để nó ở đây để tra tấn cô rồi.
Mộ Dung Ảnh nhìn thi thể tái nhợt của chàng trai, trong mắt không còn một tia sáng.
Đột nhiên, loại cảm giác kỳ lạ cách đây không lâu chợt xuất hiện.
Mộ Dung Ảnh quay phắt đầu lại, nhìn thấy Giang Tinh Chước.
“Thẻ hạch tâm của ngươi đã xuất hiện trong hồ rút thẻ của ta, có muốn rút thẻ không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Dung Ảnh sững sờ một lúc, nghĩ đến những tấm thẻ bài mà Vạn Dung đã rút ra, nghĩ đến thế lực ma quái này, trái tim ngưng trệ của cô lấy lại được chút sinh khí, nhưng ngay sau đó cô lại bình tĩnh trở lại, cúi gằm mặt xuống rồi nói: “Tôi không có tiền.”
Cái mà cô có thể trả chính là linh hôn mà chính cô cũng không biết có tồn tại hay không cùng cơ thể tàn tạ này mà thôi, nhưng thứ mà người kỳ quái kia muốn là tiền.
“Chủ nhân của thẻ hạch tâm có thể rút một bộ thẻ miễn phí.” Giang Tinh Chước nói, chiếc gậy gỗ khẽ phẩy nhẹ một cái, mười thẻ bài đã bay ra khỏi hồ rút thẻ, đáp xuống trước mặt Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Mời lật thẻ bài.”
Mộ Dung Ảnh không vội vàng lật thẻ ngay, cô không khỏi liếc nhìn thi thể của cậu thiếu niên kia, môi run run: “Tôi, tôi có thể rút ra cái gì?”
“Thẻ bài mà ngươi rút được có liên quan đến những gì mà nội tâm ngươi mong muốn nhất.”
“Rút thứ gì đó có thể hồi sinh một người có được không?” Nếu là trước đây, Mộ Dung Ảnh sẽ không bao giờ dám tưởng tượng đến chuyện như vậy, nhưng bản thân sự tồn tại của Giang Tinh Chước đã tràn ngập đủ các sắc màu ảo tưởng rồi. Đến thẻ nhân đôi sức mạnh với tiếng nói tâm linh còn có thể có, có khi nào cũng sẽ có loại thuốc có thể khiến con người sống lại không?
“Theo lý thuyết thì cái gì cũng có thể ngẫu nhiên rút ra được. Nhưng ngươi phải cẩn thận, người chỉ có một cơ hội rút thẻ này thôi.” Giang Tinh Chước cong mắt cười nói. Không có quy củ ắt sẽ loạn, chỉ chủ sở hữu thẻ hạch tâm mới có cơ hội rút thẻ miễn phí, mà lại chỉ có một lần duy nhất. Cô ở đây để thu hoạch năng lượng chứ không phải đi làm từ thiện.
Mộ Dung Ảnh ghét Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong, Mộ Dung Tuyết và cả gia tộc này, cô muốn trả thù. Nhưng sự tức giận ấy vẫn xếp sau thi thể của cậu thiếu niên vô danh này. Chưa từng có ai yêu cô, vậy mà cậu thiếu niên này lại có thể hy sinh cả mạng sống của mình cho cô.
Tôi muốn cậu ấy sống lại, coi như trả lại cho cậu ấy một cái mạng.
Mộ Dung Ảnh ước nguyện trong lòng, đưa tay lật tấm thẻ.
Thẻ trống.
Thẻ trống.
Thẻ trống.
Thậm chí đến con dao bình thường cũng không có.