Vạn Dung cảm thấy hơi khó chịu nên trên mặt cũng hơi hằm hè, vừa bước vào tiền sảnh, bầu không khí vui vẻ trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Các đệ tử đều hơi sợ hãi nữ chủ nhân này, bà ta dữ tợn, vô tình, lại còn mẫn cảm đa nghi,... có lúc họ sẽ nghĩ, chẳng trách Mộ Dung Trường Phong không thích bà ta, nếu không phải năm đó Vạn Dung làm náo loạn lên thành như vậy, Mộ Dung Trường Phong chắc chắn đã không cưới bà ta rồi.
Nghe thấy tiếng lòng như thế, vẻ mặt của Vạn Dung càng trở nên u ám hơn, bà ta hung ác trừng mắt nhìn đám đệ tử đó. Hóa ra là vậy, hóa ra trong lòng mấy người này đều nghĩ xấu về bà ta như vậy.
“Mẹ, con mua quà cho mẹ nè!” Mộ Dung Tuyết chạy tới như mọi khi, bám riết và đáng yêu như một chú cún con.
Trái tim của Vạn Dung lập tức dịu lại, trong lòng chỉ sót lại một chút khó chịu, chuẩn bị chờ mọi chuyện kết thúc sẽ tâm sự với con gái sau. Hiện tại chuyện thẻ bài vẫn quan trọng hơn.
Bà ta bảo tất cả các đệ tử lui xuống, chỉ giữ lại Mộ Dung Tuyết, sau đấy nói với hai người mà bà ta tin tưởng và yêu thương nhất trên đời này về chuyện vừa xảy ra.
Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến mức sững người.
“Hai người nhìn xem, đây là thẻ nhân đôi sức mạnh. Người sử dụng có thể dùng nó tăng đôi sức mạnh của mình. Em vừa thử rồi, nội lực của em lập tức tăng gấp đôi mà không cần phải làm gì cả.” Vạn Dung đưa cho Mộ Dung Trường Phong thẻ nhân đôi.
Mộ Dung Trường Phong thử ngay lập tức, tấm thẻ hóa thành ánh sáng rơi vào trong cơ thể ông ta, ông ta lập tức cảm nhận được nội lực của mình tăng lên đáng kinh ngạc, vươn tay ra dễ dàng bẻ được góc bàn đá như bẻ một mảnh đậu hũ.
“Thế này quả thực...” Mộ Dung Trường Phong tim đập loạn xạ, trên đời còn có chuyện như vậy nữa sao! Trên trán ông ta toát ra mồ hôi nóng, bị chính thực lực ghê gớm của mình làm cho chấn động mừng rỡ. Ông ta vốn là cao thủ hàng đầu trong giới thế gia võ cổ rồi, vậy mà bây giờ lại tăng lên gấp bội, thử hỏi tộc trưởng các gia tộc khác, ai có thể làm đối thủ của ông ta?
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cha, cho con xem thử đi.” Mộ Dung Tuyết tò mò, Mộ Dung Trường Phong định sẽ không trả lại thẻ cho Vạn Dung, nhưng Mộ Dung Tuyết muốn nhìn nên ông ta liền đưa cho con mình xem một chút.
“Thế cái này lại là gì nữa?” Mộ Dung Trường Phong nhìn tấm thẻ kia trong tay Vạn Dung.
Vạn Dung: “Đây là viên thuốc tẩy tủy do em rút ra. Nghe nói có thể cắt kinh rửa tủy, kéo dài tuổi thọ.”
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Trường Phong khẽ động, đây là vật tốt, rất thích hợp cho Khanh Khanh sử dụng, tuy rằng khi đó độc tố đã được truyền cho Mộ Dung Tuyết nhưng trên người bà ta vẫn để lại một số di chứng. Sau khi cắt kinh rồi rửa sạch tủy, ông ta cũng có thể dạy bà ta một số phương pháp nhập môn tâm pháp, cho dù bà ta không thể trở thành cao thủ thì cũng đủ để kéo dài tuổi thọ, ở lại bên cạnh ông ta.
Người luyện võ sống lâu hơn người thường, thỉnh thoảng Mộ Dung Trường Phong sẽ nghĩ đến việc Liễu Khanh Khanh đi trước ông ta một bước, để ông ta một mình cô đơn mấy chục năm sau, trong lòng lại nhói đau không chịu nổi.
Mộ Dung Trường Phong nghĩ đến đây liền vươn tay muốn cầm lấy tấm thẻ.
Vạn Dung đột nhiên thu tay lại, Mộ Dung Trường Phong nhìn lên thì thấy vẻ mặt của Vạn Dung rất lạ, sửng sốt, bối rối, sững sờ và cả tức giận. Quá nhiều cảm xúc, ông ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra với bà ta, nhưng cũng không hứng đâu mà đi tìm hiểu.
Trong đầu ông ta hiện giờ chỉ còn viên thuốc tẩy tủy này thôi, để Liễu Khanh Khanh có thể ở bên ông ta tới đầu bạc răng long.
“Sao vậy? Cho anh xem thử đi.” Ông ta dỗ dành.
Vạn Dung đột nhiên hỏi: “Liễu Khanh Khanh là ai!”
Vạn Dung mặt mày tái mét, Liễu Khanh Khanh? Bên nhau tới đầu bạc răng long? Độc tố của Mộ Dung Tuyết được chuyển từ Liễu Khanh Khanh này? Không phải chất độc trên cơ thể con gái bà ta là do Vạn Phù hạ sao? Lượng tin tức quá nhiều, toàn bộ đầu Vạn Dung “ong” một tiếng, gần như muốn nổ tung.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Phong đại biến, Mộ Dung Tuyết đang lật xem tấm thẻ bài cũng lập tức ngẩng lên.
Sao bà ta lại biết được?
Giọng nói của hai cha con cùng vang vọng trong tâm trí Vạn Dung.
Vạn Dung kinh hãi nhìn Mộ Dung Tuyết, con bé cũng biết Liễu Khanh Khanh?
“Liễu Khanh Khanh? Người này là ai? Sao đột nhiên em lại nhắc tới?” Mộ Dung Trường Phong hơi híp mắt hỏi, Liễu Khanh Khanh chính là bảo bối trong lòng ông ta, ông ta sẽ không bao giờ để bà ta gặp phải nguy hiểm gì. Nếu để mụ đàn bà ghen tuông hung ác Vạn Dung này biết đến sự tồn tại của Liễu Khanh Khanh, chắc chắn sẽ sinh ra không biết bao nhiêu mầm họa. Mà nếu bà ta thực sự biết, vậy thì ông ta chỉ có thể…
Mộ Dung Tuyết cũng đang rất lo lắng, sao Vạn Dung lại biết được mẹ cô ta? Bà ta đã biết hết mọi chuyện rồi sao? Hy vọng Mộ Dung Trường Phong có thể xử lý tốt, nếu không sẽ nguy to mất, Vạn Dung nhất định sẽ gϊếŧ chết hai mẹ con cô ta!
Vạn Dung chỉ cảm thấy não mình như bị đấm mạnh một cú, cả người lắc lư, gần như không thể đứng vững được. Bà ta vừa nghe thấy gì? Không, không thể nào, nhất định là ảo giác thôi, nếu không thì làm sao bà ta có thể nghe thấy Mộ Dung Tuyết gọi thẳng tên bà ta, còn gọi người phụ nữ khác thì gọi là "mẹ" được?
“Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Em đã nghe được cái gì? Hay là, em còn rút được những tấm thẻ bài khác?” Mộ Dung Trường Phong vươn tay nắm lấy cổ tay bà ta, giọng điệu đè nặng xuống, thấp thoáng sát ý trong đó.