Những đệ tử khác đều sững sờ, thật, thật lợi hại! Chiêu tung chưởng cách khoảng không thế này, ở thế gia võ cổ cũng không có mấy người làm được, chưa nói đến một cây đa to tới mức ba người ôm không nổi! Trong gia tộc Mộ Dung, chỉ có Mộ Dung Trường Phong và hai vị trưởng lão mới có thể làm được!
Vạn Dung sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra tấm thẻ bài này có ý nghĩa gì, tấm thẻ bài sức mạnh nhân đôi... hóa ra lại là ý này!
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ảnh đông cứng lại. Cái gì?
Vạn Dung kinh ngạc vội vàng thu thẻ bài lại, chỉ có thể sử dụng trong 10 phút thôi, không nên sử dụng linh tinh.
“Tiếp tục lật thẻ bài của ngươi đi.”
Vạn Dung cất tấm thẻ bài kia đi, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước càng ngày càng sợ hãi, nhưng sự háo hức trong lòng lại đốc thúc bà ta lật tấm thẻ bài thứ hai ngay lập tức, không dám dùng tấm thẻ bài này để đối đầu trực diện với người trước mặt.
Thẻ thứ hai được lật.
“Tiếc quá, ngươi rút phải một tâm thẻ trống.”
Quy tắc đơn giản thế này, mọi người đều hiểu được. Sau đấy cũng bắt đầu căng thẳng, hóa ra không phải tấm thẻ bài nào cũng là thẻ tốt.
Tấm thẻ bài thứ ba được lật, là một con dao tầm thường.
Tấm thẻ bài thứ tư là một con dao tầm thường khác.
Thẻ bài thứ năm lại là thẻ trống.
Tấm thẻ bài thứ sáu là một viên thuốc Tẩy tủy.
Mãi đến tận tấm thẻ bài thứ chín mà Vạn Dung vẫn không rút ra được điều gì hữu ích nữa.
Ngay sau đó, dưới sự chờ đợi hồi hộp của mọi người, tấm thẻ bài cuối cùng đã được lật. Cuối cùng cũng có hoa văn và chữ, hơn nữa cũng không phải là một con dao tầm thường.
Vạn Dung nhìn Giang Tinh Chước bằng ánh mắt lo lắng và tràn đầy chờ mong, bà ta hy vọng sẽ rút được quân bài nhân đôi một lần nữa, đây là thứ khó tin đến cỡ nào cơ chứ? Không cần phải khổ luyện tập luyện, chỉ cần một tấm thẻ bài là có thể nhân đôi sức mạnh bản thân! Nếu như đem tấm thẻ này cho một cao thủ đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, chẳng phải có thể thăng thiên luôn được hay sao?
Mười triệu này thật sự rất đáng giá, rút được một tấm thôi là đã được lời rồi, nếu như còn có thể rút tiếp, nhà Mộ Dung nhất định sẽ đứng đầu giới thế gia võ cổ!
Nụ cười mỉm trên miệng Giang Tinh Chước càng sâu hơn: “Xin chúc mừng, ngươi đã rút được “Tiếng nói tâm linh”, thẻ có giới hạn, thời lượng 60 phút, thời gian hồi phục là 72 giờ. Sử dụng thẻ này, ngươi có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả mọi người trong bán kính 50 mét.”
Tiếng nói tâm linh? Vạn Dung chưa kịp định thần lại thì thẻ bài đã hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể bà ta, bà ta lập tức nghe thấy đủ loại cảm thán của những người xung quanh. Rất nhanh liền nghe được nội tâm che giấu tận kín đáy lòng của Mộ Dung Ảnh.
[Vì sao? Vì sao chứ? Đây không phải là ác ma mà mình triệu hồi ra sao? Tại sao lại ban cho Vạn Dung loại người ác độc này? ! Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao? ]
Vạn Dung nhìn Mộ Dung Ảnh, thấy Mộ Dung Ảnh không hề mở miệng, nhưng giọng nói tuyệt vọng và suy sụp kia lại vọng vào trong đầu bà ta. Vạn Dung ngay lập tức cảm nhận được sức hấp dẫn của tấm thẻ bài này, liền cười mỉa nhìn Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh phun máu, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Haiz, tiếc thế, vừa nãy năng lượng cung cấp đang rất dồi dào mà, đừng giữa đường gãy gánh ngất xỉu đột ngột như vậy chứ… À, hình như không gián đoạn, ngay cả khi cô nàng này hôn mê cũng vẫn không ngừng cấp năng lượng cho mình. Xem ra đã thật sự sụp đổ rồi.
Giang Tinh Chước: “Rút thẻ hoàn tất, hy vọng sẽ sớm gặp lại.
Giang Tinh Chước biến mất ngay tại chỗ, mang theo cả cảm giác kỳ lạ mà cô vừa mang tới.
Cảm giác kia cứ như thể được giải phóng từ một chiều không gian khác, bầu không khí không biết nóng lên như thiêu đốt từ lúc nào bỗng chốc nguội ngắt đi, mọi người thở lấy thở để, cảm giác tỉnh táo lên không ít.
Trái tim Vạn Dung đập càng lúc càng dồn dập, giờ cũng không rành mà đi róc thịt Mộ Dung Ảnh: “Ném nó về tiểu viện của nó đi, đừng nói cho ai biết chuyện vừa xảy ra.”
“Vâng!”
Vạn Dung vội vàng đi ra sân trước, Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết đã trở về, chuyện này không phải chuyện nhỏ, bà ta phải lập tức thảo luận với Mộ Dung Trường Phong xem nên làm gì. Hôm nay không biết vì duyên kỳ ngộ gì mà lại có thể rút thẻ. Nếu bà ta có cơ hội thì những gia tộc khác cũng có cơ hội gặp được chuyện bí hiểm như này, cũng có cơ hội được rút thẻ.
Nếu tất cả bọn họ đều rút được những thẻ bài này thì phải làm sao đây, hoặc nhỡ đâu rút được thẻ tốt hơn của bà ta thì sao? Thậm chí, nếu ai đó ở phía chính phủ gặp được Giang Tinh Chước rồi rút thẻ thì sao đây?
Càng nghĩ đến đó, Vạn Dung lại càng hoảng sợ, bà ta có linh cảm thế giới này sắp xoay chuyển rồi. Số phận của những thế gia võ cổ này, thậm chí là cả thế giới này, trong tương lai sẽ càng thêm khó bề phân biệt.
Bà ta nhanh chóng từ núi sau chạy ra sân trước, Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết đang ở đại sảnh phân phát đồ ăn nhẹ cho các huynh đệ. Bà ta còn chưa kịp nhìn thấy ai thì đã nghe thấy những giọng nói vui vẻ đó xen lẫn với giọng nói ngọt ngào của Mộ Dung Tuyết, điều này khiến trái tim đang căng thẳng của bà ta có chút buông lỏng.
[Vạn Dung sắp tới rồi, con phải cẩn thận đấy, đừng để bí mật bị lộ.] Giọng nói của Mộ Dung Trường Phong vang lên trong tâm trí Vạn Dung. Đối với một cao thủ như ông ta, trước khi Vạn Dung xuất hiện là ông ta đã biết rằng bà ta sắp đến.
Vạn Dung thầm nghĩ, chắc chắn ông ta đã đưa Mộ Dung Tuyết đi chơi đi ăn cái gì đó mà bà ta không cho phép rồi. Bà ta bỗng thấy tức giận, nhưng nghĩ đến cảnh Mộ Dung Trường Phong đánh mắt ra hiệu với Mộ Dung Tuyết rồi vụиɠ ŧяộʍ truyền với nhau những lời này thông qua tâm trí, bà tay lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Mẹ nghiêm cha hiền cùng cô con gái cưng ngây thơ đáng yêu, quả là một hình tượng gia đình ấm áp ngọt ngào kinh điển mà.
[Cha cứ yên tâm đi, con có kinh nghiệm phong phú lắm, tuyệt đối sẽ không bị lộ tẩy để Vạn Dung phát giác được điều gì bất thường đâu.]
Vạn Dung sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Tuyết lại gọi thẳng tên mình ra ư?