Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 49

Tay anh ấy siết chặt lại, nhưng rồi lại bất lực buông ra. Không biết có ngày đó không, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có tiến triển gì. Kế hoạch cải tạo binh lính của chính phủ cũng không có tiến triển, phương thuốc kiềm chế quái vật thì lại thu được từ các nhà khoa học bên ngoài tường thành, ai biết được những người kia có đang che giấu tai họa ngầm nào đó không... Chỉ cần một ngày không có điểm đột phá nào khác, chính phủ và dân chúng vẫn cần tới thế gia võ cổ, vậy thì cho dù có bao nhiêu bất mãn cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Những thế gia đều biết rất rõ, cho nên mới ngày càng phách lối cuồng vọng, sống theo lối hoàng tộc trong nhà của mình thì cũng thôi đi, giờ thậm chí còn muốn cả quyền quản lý thành phố.



Nhà Mộ Dung, tiểu viện của Mộ Dung Ảnh.

Người hầu trung thành của Vạn Dung xem xong bộ phim, ăn xong bữa cơm chiều, theo thông lệ sẽ đi qua phòng của Mộ Dung Ảnh xem thử, nhưng hôm nay lại phát hiện, không thấy người đâu nữa.

Không thấy người đâu nữa? Người hầu kia sững sờ, một người tàn tật rồi, sao có thể biến mất được?

Bà ta tìm kiếm khắp một vòng mà vẫn không tìm được người, bèn vội vàng đi tìm Vạn Dung.

Vạn Dung lập tức đến phòng camera để xem, phát hiện camera bị phá hủy liền điều động đệ tử đi tìm, chẳng mấy chốc đã tìm ra dấu vết.

Mộ Dung Ảnh bị một người đàn ông trẻ tuổi cõng trên lưng, trông cậu ta chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, Mộ Dung Ảnh thậm chí còn không nhớ cậu ta là ai.

Cô bất an nói: “Cậu vẫn nên để tôi xuống đi, ngộ nhỡ bị Vạn Dung phát hiện là cậu xong đời đấy.”

“Chị đừng lo lắng, em nhất định sẽ đưa chị đi trốn!” Cậu thiếu niên kia nói: “Nếu không phải chị cứu em thì em đã chết từ lâu rồi, bây giờ là lúc em phải báo đáp công ơn của mình!”

Mộ Dung Ảnh vô cùng xúc động, mặc dù cô không nhớ rõ mình đã cứu người lúc nào, cũng không biết đây là ai. Nhưng sau khi thấy cô biến mất vẫn có người lo lắng mà tìm đến, thấy cô đang ở trong cảnh khó khăn tuyệt vọng liền liều mạng đưa cô đi trốn. Một người như vậy không khác nào tia sáng chiếu vào thế giới tăm tối của cô.

Đáng tiếc, giờ cô đã ở tận địa ngục rồi, dù có tia sáng thì cũng chiếu được bao lâu?

Rất nhanh, cả cô và cậu thiếu niên đã bị đá bay, chàng trai ngã ở trên một thân cây, phun ra một ngụm máu. Mộ Dung Ảnh ngẩng đầu, lại thấy cậu ấy bị thô bạo kéo lên.

“Đừng...” Mộ Dung Ảnh khẩn cầu nhìn Vạn Dung đang sải bước chạy tới: “Là tôi lừa gạt cậu ấy giúp tôi, cậu ấy không biết gì hết, xin bà bỏ qua cho cậu ấy, cầu xin bà…”

“Lúc trước tao đã nói rồi, nếu mày dám giở trò thì sẽ như thế nào?” Vạn Dung hung ác nói, thấy cô quan tâm đến cậu thiếu niên kia bèn nói thêm: “Thằng nhãi ăn cây táo rào cây sung này, một đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám xông vào nội viện, không biết trong lòng còn đang ngấm ngầm tâm tư gì, kéo nó đến hình đường, thẩm vấn nó thật chu đáo vào.”

Hình đường là nơi thế nào? Đi vào đó một chuyến là ít nhất bị lột một tầng ra, chưa kể bây giờ Vạn Dung còn đang vì Mộ Dung Ảnh mà giận chó đáng mèo, Mộ Dung Ảnh biết chắc cậu thiếu niên này mà đi vào đó là không thể nào sống sót trở ra được nữa.

“Cầu xin bà, bà gϊếŧ tôi rồi bỏ qua cho cậu ấy đi! Làm ơn! Thả cậu ấy ra...” Mộ Dung Ảnh òa khóc nức nở, cô bé thà chết cũng không muốn để một người mang trái tim ấm áp như thế vì mình mà chết.

Mộ Dung Ảnh càng như vậy, Vạn Dung lại càng không làm theo ý muốn của cô: “Mày cứ yên tâm, mày không thể trốn được đâu, còn nó…”

Vạn Dung tung một viên sỏi nhỏ lên rồi bắn vào người cậu thiếu niên, viên sỏi được bọc trong nội lực không khác nào một thanh kiếm bắn vào đầu cậu, cậu thiếu niên run rẩy một hồi, sau đấy không còn cử động nữa.

“Để mày trên đường tới hoàng tuyền không cảm thấy cô đơn!”

Mộ Dung Ảnh kinh hãi nhìn thi thể của cậu thiếu niên, sau đó chậm rãi trừng mắt nhìn Vạn Dung, hai mắt đỏ như máu: “Tôi sẽ nguyền rủa bà, bất kể giá nào, tôi sẽ biến thành ma đến gϊếŧ bà!!!”

“Tốt, để tăng khả năng mày có thể trở thành ma, tao sẽ từng dao róc thịt mày, để mày nếm trải phương thức gϊếŧ người đau đớn nhất mà chết đi, thế nào?” Vạn Dung cười mỉa, sau đấy sai người kéo cô quay lại tiểu viện.

Mộ Dung Ảnh bị kéo lê cả đường, máu và nước mắt chảy ròng ròng, cô càng tuyệt vọng nhận ra rằng có lẽ quỷ cũng không dám lại gần một người độc ác như Vạn Dung. Vạn Dung đã nổi sát tâm từ lâu rồi, cũng vì Mộ Dung Trường Phong nên mới giữ lại cho cô một mạng, giờ đã tìm được cơ hội, Vạn Dung chắc chắn sẽ gϊếŧ cô.

Mọi chuyện cứ kết thúc như vậy sao? Hai tay Mộ Dung Ảnh cào trên mặt đất, da thịt bị mài ra, để lại vết máu thật dài.

Đột nhiên, chợt có những gợn sóng vô hình đung đưa trong không khí, một loại cảm giác kỳ diệu xuất hiện.

Tất cả mọi người đều dừng bước, thần kinh Vạn Dung lập tức căng thẳng, nhanh chóng lùi lại phía sau cùng các đệ tử, cảnh giác nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh bỗng chốc úa ra.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, nhận được tiếng gọi nên tới đây.” Một tiếng thì thầm quỷ dị phát ra từ bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Cái gì đây? Một vị cao nhân nào đó mới xuất hiện sao? Nhưng loại cảm giác này... thực sự không giống cảm giác mà con người có thể phát ra được.

Mộ Dung Ảnh sững sờ, sau đó tim đập loạn xạ, nỗi niềm vui sướиɠ trào dâng như không thể kiềm chế được, chẳng lẽ là cô triệu hoán ra sao? Quá tốt rồi! Không cần biết đây là loại ma quỷ gì! Chỉ cần có thể trả thù những kẻ xấu xa này, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà Ngài muốn!

Vạn Dung hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng nói bị đè nén không bật ra ngoài. Mặc dù bà ta không thể ưu tú bằng Vạn Phù nhưng cũng được ca tụng là cao thủ, có rất ít người có thể khiến bà ta có loại cảm giác đáng sợ thế này.

“Rút thẻ không? Một bộ mười thẻ, mỗi bộ 10 triệu.”

“Cái... mười, mười triệu á?” Vạn Dung tự nhận là mình đã bắt được mấu chốt quan trọng nhất, thầm nghĩ hóa ra là muốn tiền, những việc mà tiền có thể giải quyết thì đều là chuyện nhỏ hết. Bà ta không dám hành động hấp tấp, sợ bị gϊếŧ chết. Hiện tại bà ta đang rất hạnh phúc, chồng đã trở về với gia đình, con gái đã khỏi bệnh, sẽ sớm được nhà Mộ Dung công bố với bên ngoài, cũng sẽ trở thành một anh hùng như Đàm Dĩ Võ ở thành phố H. Khoảnh khắc kiêu ngạo tự hào như vậy, bà ta tuyệt đối không thể vắng mặt.

“Được thôi!” Bà ta lập tức nói, có thể trì hoãn chừng nào tốt chừng đó. Đợi Mộ Dung Trường Phong đưa Mộ Dung Tuyết về là có thể nắm chắc phần thắng.

Hai mắt Giang Tinh Chước cong cong, cây gậy gỗ khẽ vẫy một cái, vòng xoáy sương trắng cuộn lên, sáng ngời trên con đường núi tối tăm tĩnh mịch này.

Cảnh tượng tuyệt diệu không thể tưởng tượng nổi này khiến người nhà Mộ Dung đều sửng sốt.

Vạn Dung đột nhiên sợ hãi, có tật giật mình, bà ta vốn tưởng rằng Giang Tinh Chước cũng chỉ là một cao nhân cổ võ thôi, nhưng khi thấy cảnh tượng nhất định không phải chuyện mà con người có thể làm được này, liền nghĩ tới Mộ Dung Ảnh vừa nói biến thành quỷ lấy mạng bà ta.

Còn Mộ Dung Ảnh thì càng vui sướиɠ đến phát điên.

Giang Tinh Chước: “Mời lật thẻ bài.”

Hô hấp Vạn Dung trở nên nặng nề hơn, run rẩy vươn tay lật tấm thẻ.

Tấm thẻ đầu tiên được lật lên, ánh sáng tản ra, để lộ bề mặt thẻ trong suốt và sạch sẽ với những hoa văn và dòng chữ bí ẩn trên đó.

“Xin chúc mừng, ngươi đã rút được tấm thẻ nhân đôi sức mạnh. Nếu ngươi sử dụng thẻ này, sức mạnh của ngươi sẽ được x2. Hạn sử dụng là 10 phút, thời gian hồi phục là 72 giờ.”

“Cái gì?” Vạn Dung sững sờ, bà ta chưa từng chơi game nên không hiểu ý của Giang Tinh Chước.

Nhưng bà ta lại chợt nhìn thấy tấm thẻ kia biến thành ánh sáng và rơi vào cơ thể mình. Ngay giây tiếp theo, bà ta cảm thấy nội lực của mình đột nhiên tăng lên nhanh chóng. Bà ta kinh hãi, còn cho là mình bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng ngay sau đó liền phát hiện trong người không hề có cảm giác khó chịu cả, những nội lực cứ như là chính những nội lực do chính bà ta cực khổ tích góp, nhẹ nhàng chảy trong kinh mạch của bà ta.

Vạn Dung thử vận công nhẹ một cái, đánh một chưởng về phía một gốc cây cổ thụ.

“Ầm!”

Cây đa cổ thụ già cỗi bị luồng gió từ chưởng kia chặt gãy làm đôi.