Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 47 + 48

Thẻ bài vừa bị chạm một cái đã lập tức xoay lại một vòng, ánh sáng như bị lần xoay chuyển này làm mất, để lộ ra bề mặt thẻ.

“Chúc mừng, ngươi đã rút ra một viên thuốc khôi phục.”

Thuốc khôi phục... đây là cái gì?

Tấm thẻ không hóa thành ánh sáng rơi thân thể cô, Chu Thư Ninh không biết tại sao, nhưng cô biết mình phải tiếp tục lật thẻ.

Các tấm thẻ bài lần lượt được lật ra, lộ ra mặt bài, Giang Tinh Chước cũng nghiêm túc giải thích chức năng của các thẻ bài đã rút cho hai người.

“Chúc mừng, ngươi đã rút ra một lọ nước Tẩy tuỷ.”

“Chúc mừng, ngươi đã giành được thẻ sinh mệnh một tháng.”

“Chúc mừng, ngươi đã rút ra một con dao bình thường.”

“Chúc mừng, ngươi đã rút được...”

“...”

20 thẻ bài lần lượt được lật ra, hai tấm cuối cùng cũng chính là hai tấm thẻ bài màu vàng.

“Xin chúc mừng, hai người đã rút được thẻ hạch tâm của mình, thẻ SSR “Băng phách” và thẻ SSR “Hỏa hồn”.”

Những tấm thẻ bài vẫn lơ lửng trong không trung. Hai ông cháu hoàn toàn không hiểu chức năng của những thứ này. Sinh vật vô danh này làm việc này để làm gì? Chẳng lẽ rút đi linh hồn của bọn họ mà còn phải cần trình tự như này sao?

Lúc này, cây gậy gỗ của Giang Tinh Chước khẽ vẩy nhẹ một cái, những tấm thẻ bài đang đứng trên không trung chợt biến thành những quả cầu ánh sáng, bay vào cơ thể của ba người họ.

Chu Thư Ninh với Chu Giai Lương lại vô thức cúi gằm mặt xuống, cứ như đang muốn giấu mình đi, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi, đã đến lúc ác ma đòi trả giá rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bọn họ ngơ ngẩn.

Một cảm giác nóng bỏng kỳ lạ trào ra từ bên trong cơ thể, khuôn mặt bị axit ăn mòn thành quái vật được sửa chữa từng chút một, xương sống gầy guộc bị cong của Chu Thư Ninh cũng từng chút một dựng thẳng lên, ngay cả người em trai thực vật của Chu Thư Ninh nằm trên giường cũng thấp thoáng chút thay đổi nào đó…

Không biết đã qua bao lâu, Chu Thư Ninh nhìn bàn tay của mình, trông nó hiện giờ vô cùng xa lạ, không còn sẹo lỗ chỗ nữa, da tay mịn màng mà thon thả. Cô đứng phắt dậy, chớp mắt một cái, tầm mắt rất rộng, thị giác rõ ràng. Cô lại run rẩy sờ lên mặt mình, da thịt bóng loáng, mũi thẳng tắp, bờ môi cũng hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí cả răng cũng đã được phục hồi...

Cô đánh mắt nhìn ông nội, không thể tin nổi, suýt chút nữa thì cô không nhận ra, làm thế nào mà ông nội cô lại trở nên cường tráng như vậy? Trong mái tóc bạc trắng xen lẫn nhiều sợi tóc đen, không còn dáng vẻ ốm yếu cứ như thế sẽ chết bất cứ lúc nào nữa, thậm chí có khi còn có thể nâng tạ được.

“Chị?… Ông nội?” Ở trên giường, Chu Thư Kiệt mở mắt ra.

Chu Thư Ninh nhìn đầu ngón tay mình, trong đầu bỗng dưng hiện ra hướng dẫn cách sử dụng sức mạnh này. Trong đầu cô vừa động một ý nghĩ, chợt có một luồng khí lạnh bay ra từ ngón tay, trên da phủ một lớp băng lạnh không thể tưởng tượng nổi.

Môi cô run rẩy, siết chặt ngón tay mình lại, ngẩng đầu lên nhìn thì mới nhận ra Giang Tinh Chước đã biến mất rồi.

Nước mắt lã chã rơi, Chu Thư Ninh và ông nội quỳ lạy thật sâu trước nơi xuất hiện của Giang Tinh Chước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, lòng biết ơn và thành kính dâng trào trong tim không thể kìm nén được nữa mà trào ra.

Họ hiểu rằng đây là món quà của Chúa.

Một nhà ba người quỳ hồi lâu trên mặt đất mới đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt, cả ba đôi mắt đều có chung một vẻ. Một lát sau, Chu Giai Lượng tiếp tục đi nấu cơm, còn Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt thì liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy sát khí.



Giang Tinh Chước đi qua “Cánh cửa thần kỳ” trở lại căn phòng nhỏ tàng hình của mình. Cô thoải mái nằm xuống ghế sô pha, nhìn họ thông qua Con mắt toàn tri, đôi mắt cô cong cong, đừng để tôi thất vọng đấy nhé. Mặc dù quả thật rất đáng thương, nhưng dĩ nhiên không thể cho không bọn họ chỗ thẻ bài đó được, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả, thứ miễn phí luôn là thứ đắt nhất.

Nhà họ Đàm đang chuẩn bị yến tiệc để ăn mừng Đàm Dĩ Võ trở về.

“Đại sư huynh làm náo động trong buổi giao lưu khiến hiệp hội nhà ngoại cảm kia nhìn thấy đều trợn tròn cả mắt.”

“Quả nhiên là oai hùng bất phàm mà, không hổ danh là bộ mặt của nhà họ Đàm chúng ta.”

“Cây to đón gió cả mà, bọn ngoại cảm phương Tây đang ghen tị với Đại sư huynh, để xem bọn họ truyền ra tin đồn gì.”

“Còn lạ gì bọn Tây đó nữa? Bọn nó thích bôi nhọ đất nước ta từ thời bình rồi. Giờ thời thế đã thay đổi mà vẫn vậy, không có chút tiến bộ nào hết.”

“Mặc dù không ai tin nhưng làm lớn chuyện quá cũng khó coi lắm…”

“...”

Đàm Dĩ Võ là một đứa trẻ mồ côi, vì căn cốt võ nghệ tốt nên được nhà họ Đàm nhận nuôi, là đệ tử thân truyền của trưởng gia họ Đàm, cũng Đại sư huynh của đám đệ tử trẻ tuổi ở nhà họ Đàm. Bây giờ lại trở thành anh hùng của thành phố H, thu thập ngàn vạn fan, đi đến đâu cũng xuất hiện như một siêu sao, được người hâm mộ hò hét chào đón, phong quang vô lượng.

Đệ tử nội môn với ngoại môn của nhà họ Đàm gộp lại thì vô cùng đông đảo, có gần 2000 người, phần lớn đều lấy Đàm Dĩ Võ làm gương, vừa ao ước lại vừa sùng bái Đại sư huynh này. Bởi vậy rất nhiều lời đàm tiếu bất thường nghi ngờ bôi nhọ Đàm Dĩ Võ vừa xuất hiện là sẽ bị coi thành sự ghen tị của các đồng môn, bị bao vây lại tấn công hội đồng, yêu cầu phải lên tiếng giải trình lại sau đấy câm miệng.

Thỉnh thoảng trên mạng lại xuất hiện một số người nói rằng Đàm Dĩ Võ lợi dụng fan, dụ dỗ trẻ vị thành niên, cưỡиɠ ɧϊếp, thậm chí điên cuồng theo đuổi một cô gái nào đó mà không được.

Những loại tin đồn phá hoại đối phương như này, rất nhanh liền bị dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ là lần này huyên náo tương đối lớn, hắn ta vừa mới chân ướt chân ráo trở về nước thì đã có một nhà ngoại cảm có rất nhiều người hâm mộ ở các nước phương Tây đăng một bài báo dài, chỉ trích Đàm Dĩ Võ theo đuổi không thành bèn trả thù tại hội nghị giao lưu, hủy đi công cụ bói toán trọng yếu của đối phương. Nói hắn ta là một tên võ sĩ hèn hạ và thô bỉ.

Trong nước có các thế gia võ cổ đối phó với lò sát sinh, các quốc gia khác cũng có người tài giỏi giống thế gia võ cổ lọt vào tầm mắt mọi người, trở thành những anh hùng cùng hỗ trợ với quốc gia đối phó với lò sát sinh. Cho nên chuyện vừa được truyền ra lập tức trở nên huyên náo vô cùng, bộ ngoại giao không thể không ra mặt giải quyết.

Hiện cư dân mạng hai nước bắt đầu nổ ra cuộc chiến chửi bới, cư dân mạng trong nước đương nhiên tin tưởng vào Đàm Dĩ Võ, cho rằng phương tây lại coi thường đất nước mình.

Chỉ có một số người biết sự thật, hoặc là không dám mở miệng, hoặc là không mở miệng.

Ông nội Đàm gọi Đàm Dĩ Võ vào thư phòng rồi chửi mắng một trận.

“Mày vẫn chứng nào tật đấy phải không! Mày làm loạn ở trong nước thì còn có thể che đậy lấp liếʍ được cho mày. Giờ mày ra nước ngoài mà vẫn dám làm như thế, muốn làm xấu mặt nhà họ Đàm hay sao? Những gia tộc khác sẽ nghĩ thế nào về chúng ta đây hả!”

Đàm Dĩ Võ: “Mấy việc bẩn thỉu của bọn họ còn chưa đủ chắc, để ý đến nhà chúng ta thì khác nào chó chê mèo lắm lông.”

“Nhưng người ta không làm loạn đến mức để người bên ngoài đàm tiếu!”

“Con xin lỗi sư phụ, là cô gái kia quyến rũ con trước, cô ta lừa con, thế là con liền muốn dạy cho cô ta một bài học. Không ngờ cô ta lại vô dụng như vậy, con mới bỏ ra năm phần công lực thôi mà cô ta đã vậy rồi.”

Kỹ năng ăn nói này khiến sắc mặt ông nội Đàm tốt hơn một chút, trừng mắt mắng mỏ: “Cũng may là ông trời thương xót, cho con tư chất võ công xuất sắc này, nếu không cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi.”

“Còn không phải là do sư phụ chỉ giáo tốt sao ạ.”

“Con ấy à, mau chóng cải lại cái nết này đi! Thôi về đi, ra ngoài lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Bày tiệc mời khách xong thì nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Đàm Dĩ Võ cười xun xoe rời đi. Ông nội Đàm coi Đàm Dĩ Võ như con ruột của mình, cảm thấy hắn cũng không có thói xấu gì lớn, chỉ có chút tật xấu với phụ nữ thôi. Nhưng hầu hết đàn ông đều có chút tật xấu đó mà, là điều bình thưởng cả thôi. Cái xẫu của Đàm Dĩ Võ cũng chỉ là sau khi bị cự tuyệt sẽ dễ làm ra những điều cực đoan. Nhưng những người mà hắn cứu còn nhiều hơn gấp triệu lần những người hắn làm tổn thương. Cho nên bao dung cho những lỗi lầm nhỏ nhặt này của hắn chẳng phải là đúng sao?

Thế gia võ cổ bọn họ nỗ lực nhiều như vậy, tất cả mọi người đều dựa vào bọn họ mà được sinh tồn. Cho nên họ xứng đáng được hưởng nhiều quyền lợi và đặc ân hơn.

Đối với loại tai tiếng này của nhà họ Đàm, đương nhiên cũng sẽ có thế gia võ cổ coi thường, nhưng bọn họ thật sự cũng không làm được gì. Xã hội như bây giờ, các thế gia đều tự mình trấn thủ một phương, rất bận rộn, nào có thời gian quản những thứ này. Còn những gia tộc nhỏ thì đương nhiên cũng không dám lắm miệng.

Tại trụ sở chính quyền thành phố H, người bảo vệ đưa cho chỉ huy trưởng tấm thiệp mời.

Chỉ huy trưởng thành phố H duỗi tay nhận lấy, vừa nhìn một cái đã lập tức phì cười.

“Chuyện nháo nhào tới mức này rồi mà bọn họ còn muốn bày tiệc mới khách, đúng là khiến người khác sợ hãi thán phục.” Chỉ huy trưởng là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính gọng vàng, nhã nhặn anh tuấn. Nghe nói vừa được điều đến đây đã bị con gái nhà họ Đàm để ý, muốn lôi kéo anh ấy vào làm rể nhà họ Đàm, đáng tiếc lại bị cự tuyệt.

“Ngài có đi không?”

“Đến đấy để phỉ nhổ bọn họ chắc?” Chỉ huy trưởng ném thư mời vào thùng rác, nếu không nhìn gân xanh trên trán mà chỉ nghe giọng điệu bình tĩnh của anh ấy thôi, khó có thể thấy được anh ấy phẫn nộ đến mức nào: “Chỉ cần có thế lực có thể thay thế những thế gia võ cổ này, tôi tuyệt đối…”