Thành phố B.
Mộ Dung Trường Phong đưa Mộ Dung Tuyết ra ngoài, Vạn Dung đứng ở cửa nhìn theo, trên mặt tươi cười rạng rỡ. Mộ Dung Trường Phong thường xuyên đưa Mộ Dung Tuyết đi chơi, bà ta đã quen rồi, không thấy cảm giác gì cả. Bà ta là nữ chủ nhân của nhà Mộ Dung, lúc chồng đi ra ngoài thì đương nhiên phải ở nhà lo liệu vài việc.
Mộ Dung Trường Phong đưa Mộ Dung Tuyết đến một khu biệt thự có độ bảo mật an toàn cực cao, gặp người phụ nữ mà ông ta yêu.
Đây là một người phụ nữ tướng mạo không quá xuất sắc, cùng lắm chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng lại tỏa ra một loại khí chất khó tả, thanh nhã và điềm đạm. Khi Mộ Dung Trường Phong mang theo Mộ Dung Tuyết đến, bà ấy đang ngồi ở bờ ao cho cá ăn.
Vừa nhìn thấy bà ấy, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Trường Phong như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, thoáng cái đã trẻ ra mấy tuổi: “Khanh Khanh.”
“Đến rồi đấy à?” Liễu Khanh Khanh ngước mắt lên nhìn, trên mặt thoáng hiện nét tươi cười, nhưng nét cười lại mang chút lãnh đạm, cũng không có chút hào hững nào.
Ở trước mặt Liễu Khanh Khanh, Mộ Dung Trường Phong như biến thành Vạn Dung, tràn đầy nhiệt tình và yêu thương: “Em nhìn Tiểu Tuyết đi này, con bé đã hoàn toàn khỏe mạnh, không còn sót lại một chút độc dược nào. Về sau cũng có thể bảo vệ em, bảo vệ chính mình rồi.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu lia lịa: “Con khỏe thật rồi đó mẹ, mẹ đừng trách cha nữa.”
Liễu Khanh Khanh nắm tay con gái nhìn một hồi nhưng không hề trả lời, khiến Mộ Dung Trường Phong rất căng thẳng.
Chất độc trên người của Mộ Dung Tuyết cũng không phải do Vạn Phù hạ mà là từ một gia đình khác. Khi đó Mộ Dung Trường Phong tung hoành khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, thậm chí ở các thế gia võ cổ khác cũng có tình nhân của ông ta. Trong số đó có một người yêu Mộ Dung Trường Phong rất sâu đậm, sau đấy lại thấy cách ông ta đối xử với Liễu Khanh Khanh rất không bình thường. Từ trước đến nay ông ta với những người phụ nữ khác chỉ là đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi, ngủ xong là lập tức rời đi, tàn nhẫn vô tình, thậm chí còn không sợ bị Vạn Dung biết.
Nhưng ông ta lại giấu Liễu Khanh Khanh đi rồi lét lút chăm sóc. Chỉ một điều này thôi đã khiến họ nhận thấy sự bất thường, vô cùng ganh ghét.
Vậy nên bà ta đã hạ độc Liễu Khanh Khanh lúc Liễu Khanh Khanh đang mang thai, nhưng thuốc độc không gϊếŧ được Liễu Khanh Khanh mà lại truyền sang đứa con trong bụng bà ấy. Vì vậy sau khi sinh ra Mộ Dung Tuyết, Liễu Khanh Khanh suy sụp tức giận vô cùng. Trùng hợp thay Vạn Dung cũng bắt đầu sinh con, thế là Mộ Dung Trường Phong đã bí mật đưa Mộ Dung Tuyết về nhà, đánh tráo với con của Vạn Dung, sau đấy dùng mọi mối liên hệ và sức mạnh của nhà Mộ Dung và nhà họ Vạn để cứu Mộ Dung Tuyết.
Đương nhiên, vì diệt khẩu, cũng là vì trả thù, Mộ Dung Trường Phong đã gϊếŧ người phụ nữ đã hạ độc kia. Kể từ ngày đó, Mộ Dung Trường Phong nhận rõ lòng của mình, lãng tử quay đầu, cũng không tiếp tục trêu ong ghẹo bướm nữa.
Vạn Dung tưởng bởi vì bà ta sinh hạ được Mộ Dung Tuyết nên Mộ Dung Trường Phong mới hồi tâm. Nhưng thật ra, chỉ là vì Mộ Dung Trường Phong đã hiểu rõ được thế nào mới là yêu nên không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa.
Hành “vợ” sướиɠ một thời, tán “vợ” khổ một đời, Mộ Dung Trường Phong vì những hành vi trong quá khứ của mình nên hoàn toàn ngoan ngoãn và dịu dàng trước mặt Liễu Khanh Khanh, bị trừng một cái thôi cũng vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi.
“Anh đi mua mấy cái bánh đi.” Liễu Khanh Khanh sai ông ta.
Mộ Dung Trường Phong lập tức vừa ngoan ngoãn vừa cam lòng đi ra ngoài mua đồ.
Chờ tới khi ông ta đã đi xa, trên mặt Mộ Dung Tuyết lập tức hiện vẻ lo lắng: “Mẹ, phải làm sao bây giờ? Hện giờ trên người con đã không còn độc nữa, nếu như nhà Mộ Dung muốn cho con đi khám bệnh thì phải làm sao? Cha sẽ phát hiện ra con không phải là con gái của cha mất.”
Liễu Khanh Khanh ưu nhã cắn hạt hướng dương, nghe xong cũng không thèm nhấc mí mắt: “Đừng lo lắng làm gì, hiện giờ sức khỏe của con ổn rồi, nhưng chẳng phải vẫn còn Vạn Dung đó sao? Tên đốn mạt Mộ Dung Trường Phong kia không dám đâu, cho nên sẽ không để nhà Mộ Dung khám sức khỏe cho con. Mọi chuyện vẫn sẽ như bình thường. Tối nay con ở lại đây với mẹ, mẹ dẫn con đi khiêu vũ.”
“Vâng ạ!” Mộ Dung Tuyết yên tâm được rồi, liền ngoan ngoãn tựa trên vai Liễu Khanh Khanh, nhìn mẹ bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Đúng là quá lợi hại, một người phụ nữ như vậy mới đúng là mẹ của cô ta chứ, ngay cả một người Mộ Dung Trường Phong cũng có thể đùa bỡn trên lòng bàn tay. Không giống như người phụ nữ ngu ngốc độc ác Vạn Dung kia, vì một người đàn ông mà gϊếŧ chết cả chị gái mình, đến cả tôn nghiêm cũng không cần, chỉ biết xun xoe quanh Mộ Dung Trường Phong không khác nào con chó bám người, thậm chí còn không nhận ra con gái của mình là ai. Mộ Dung Trường Phong với Vạn Dung đúng là quá xứng đáng được thiên trường địa cửu!
...
Thành phố H.
Hai ông cháu nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước, sau đấy lập tức “bịch” một cái, quỳ gối trước mặt cô, tim đập loạn. Đây, đây là thứ gì? Chẳng lẽ là ma quỷ bị bọn họ gọi đến sao?
Hai ông cháu vừa mừng vừa sợ, nếu như là thật, bất luận cô muốn gì bọn họ đều sẵn lòng cho hết, chỉ cần có thể khiến bọn người nhà họ Đàm súc sinh kia phải trả giá đắt thôi!
Giang Tinh Chước: “Thẻ hạch tâm của hai ngươi xuất hiện trong hồ rút thẻ của ta, có muốn rút thẻ không?”
“Sẵn lòng! Tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào!” Chưa nghe Giang Tinh Chước nói gì, Chu Thư Ninh đã vội vàng đồng ý.
“Tôi, tôi cũng sẵn lòng!” Ông nội Chu - Chu Giai Lương cũng lập tức nói, hai người có được niềm vui mừng vô bờ từ trong nỗi tuyệt vọng, cảm xúc thay đổi quá nhanh chóng, cho nên trong phút chốc hoảng hốt còn tưởng rằng câu mà Giang Tinh Chước hỏi chính là có sẵn lòng dùng linh hồn để đạt được mục đích hay không.
Giang Tinh Chước: “Rất tốt.”
Họ lại vùi đầu xuống, nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần rằng linh hồn của họ sẽ sớm bị hút đi. Không sao hết, đây là lẽ hiển nhiên thôi, làm gì có chuyện không làm mà cũng có ăn. Bất kể thế nào, cho dù có phải chịu bao nhiêu đau đớn, cho dù đau rút da tróc thịt, bọn họ cũng sẽ không hối hận. Nếu tiếp tục sống, bọn họ cũng sẽ chỉ chết trong tuyệt vọng thôi, nhưng nếu có thể lôi kẻ thù chết cùng mình, vậy là đã lãi rồi!
Họ cảm thấy một cơn gió thổi qua đầu, căng thẳng đến mức sau lưng căng cứng lại, nhưng chờ đợi mãi mà không thấy đau đớn chút nào.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.
Hai ông cháu lén nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đấy thận trọng ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy 20 tấm thẻ bài phát sáng chia thành hai hàng đang dựng đứng trước mặt họ. Còn ở dưới trần nhà, một vòng xoáy mềm mại và trắng như mây đang quay chầm chậm, kỳ ảo và đẹp đẽ.
Hai người há hốc miệng không thể tin nổi.
Giang Tinh Chước: “Lật thẻ bài của mình đi.”
“Chuyện này…”
Chu Thư Ninh đưa bàn tay gầy guộc như chân gà của mình ra chạm vào tấm thẻ bài đầu tiên, động tác rất chần chừ thận trọng, cứ như sợ đánh thức điều gì đó.