Cô dùng năng lượng tạo ra một tấm thẻ bài có tên “con mắt biết tuốt”, cấp UR, dùng tấm thẻ này, cô có thể quan sát mọi thứ, nghe được mọi âm thanh xung quanh trong một phạm vi nhất định. Hiện tại cô không đủ năng lượng, chỉ cài đặt được phạm vi 3.000 mét, đợi đến khi có nhiều năng lượng hơn cô còn có thể tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.
Cô đã biết chuyện ở phía khu 6, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm xuất hiện, vẫn chưa đến lúc năng lượng đạt đến tối đa. Vả lại, người ta vừa cầu nguyện đã xuất hiện ngay thì không có máu mặt gì cả.
Vậy là cô nhanh chóng di chuyển phạm vi, màn sương mù hình con mắt phía trước chớp chớp như thể có sinh mệnh. Sau khi con mắt mở ra, bên trong đã không còn là khung cảnh khu 6 bên ngoài bức tường mà là cảnh ở một nơi bên kia bức tường.
Bên kia bức tường, tại thành phố B.
Như bao cổ võ thế gia khác, nhà Mộ Dung cũng sống trong đình viện với rường cột chạm trổ, mang hơi hướng cổ kính. Ngay cả những sản phẩm công nghệ hiện đại cũng được trang trí tỉ mỉ để chúng hòa quyện một cách tự nhiên mà không gây khó chịu. Đây là điều mà mọi thế gia đều theo đuổi, như thể bằng cách này họ mới thể hiện được sự độc đáo và đẳng cấp của mình.
Nhưng quả thực, người nào đến thăm quan những thế gia này cũng đều sẽ có cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Bậc bề trên của nhà Mộ Dung đang uống trà trong đại sảnh, ngắm nghía mấy loại dược phẩm trong tay. Đó chính là thuốc có được từ khu của Hướng Huyền.
“Không ngờ lại có cả thứ này… Khoa học ghê gớm thật.”
“Có tác dụng gì đâu? Chỉ đuổi quái vật đi thôi, mà đuổi đi đâu được cơ chứ? Cuối cùng chúng ta vẫn phải ra tay mới ổn thỏa.”
“Cũng phải.”
Sau cuộc thảo luận nhỏ, chuyện thuốc kia đã bị ném sang một bên, không còn được coi ra gì nữa.
Lúc này, có hai cô bé từ ngoài cửa đi vào. Một cô gái xinh đẹp với vẻ sắc sảo, cột tóc đuôi gà, mặc bộ võ phục màu đen, nom vô cùng hoạt bát, thoải mái. Một cô mặc váy trắng với áo khoác, mái tóc dài đen tuyền, yêu kiều, mỏng manh.
Giang Tinh Chước hướng tầm nhìn vào cô bé mặc váy trắng, hơi nheo mắt lại. Lẽ nào là thiếu nữ thiên tài của nhà họ Mộ Dung?
Cô bé mặc váy trắng ho lụ khụ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
“Tiểu Tuyết, hôm nay gió lớn, sao con lại ra ngoài?” Mẹ vội vàng đứng dậy ôm cô bé váy trắng vào lòng, cất giọng hiền từ quở trách, quay sang nhìn cô bé còn lại đứng bên cạnh Mộ Dung Tuyết, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đã bảo con trông nom em cơ mà? Suốt ngày chỉ chực chạy ra ngoài, làm cho em cũng muốn ra theo. Vì con nên em mới trúng độc, tổn hại sức khỏe, thế mà con cũng vì em không chịu bớt cái tính ham chơi lại.”
Nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Ảnh cứng ngắc.
“Mẹ, mẹ làm gì thế ạ? Là con khăng khăng đòi ra đấy chứ. May nhờ có chị ngày nào cũng vận công ép chất độc ra giúp nên sức khỏe của con tốt lên nhiều rồi. Vả lại, chị muốn gặp anh Văn Thanh cũng là chuyện bình thường mà.” Mộ Dung Tuyết ương bướng cất lời, chớp mắt với hai nhân vật chính, vô cùng tinh nghịch, khuôn mặt trắng như tuyết đến là sống động, dễ thương.
Hai má Mộ Dung Ảnh bỗng hơi ửng hồng, gương mặt sắc sảo cũng trở nên dịu hiền.
Thế nhưng chàng trai trẻ ngồi trong đại sảnh lại tránh né ánh mắt của Mộ Dung Ảnh, chau mày, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Tuyết, biểu cảm phức tạp.
Tiếc thay, Mộ Dung Ảnh đang chìm đắm trong cảm xúc tuổi mới lớn không hề phát hiện ra.
“Thưa cha mẹ, đã tìm thấy cô gái rất lợi hại xuất hiện đột ngột trước đó chưa ạ?” Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, nói được một câu lại che miệng húng hắng, ai nhìn cũng thấy thương.
“Vẫn chưa. Con ấy à, bớt lo lắng mấy chuyện này đi.”
“Sao có thể không lo chứ? Chị đã là thiên tài hiếm có khó tìm rồi, lại mọc ra thêm một người nữa, cũng không biết cô ta so với chị thì ai lợi hại hơn. Ngưỡng mộ thật sự…” Mộ Dung Tuyết khát khao thèm muốn, rồi nghĩ đến điều gì đó, cười bảo: “Mà kể cả cô ta lợi hại hơn chị thì đã sao? Chị chỉ cần kết hợp với anh Văn Thanh là có thể phát huy uy lực mạnh nhất của “Liên tâm quyết”, vô địch thiên hạ!”
“Liên tâm quyết” là một bộ nội công tâm pháp đặc biệt, chia ra làm hai nửa, một nửa do nhà họ Mộ Dung nắm giữ, một nửa do nhà họ Văn nắm giữ, do một cặp vợ chồng tổ tiên của hai nhà liên hôn cùng sáng tạo ra, tách riêng thì chỉ có 50% uy lực, nhưng nối đôi bên kết hợp là có thể phát huy 200% uy lực. Vì thế nên mỗi thế hệ nhà họ Mộ Dung và nhà họ Văn đều liên hôn. Đến đời này là Mộ Dung Ảnh và Văn Thanh, hai người đã được đính hôn từ khi còn rất nhỏ.
Mặt Mộ Dung Ảnh càng đỏ bừng, nhìn về phía Văn Thanh, nhưng lại thấy cậu ta cúi đầu uống trà, dường như không hề nghe thấy những lời này, cô ta bỗng cảm thấy hụt hẫng, cúi gằm xuống gảy bao kiếm của mình. Không biết vì sao cô ta luôn cảm thấy Văn Thanh đã lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, là bởi tốt nghiệp hết cấp hai, cô ta không tiếp tục đi học nên cảm thấy không có tiếng nói chung với cô ta sao?
“Tiểu Tuyết sắp khỏi hẳn chưa?” Văn Thanh đặt tách trà xuống rồi lên tiếng.
“Sắp rồi, chắc thêm một hai lần nữa thôi.” Mộ Dung Tuyết hớn hở đáp: “Nhờ chị cả đấy.”
“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh thương yêu xoa đầu em gái.
Cô ta không nhìn thấy vẻ áy náy thoáng qua trong mắt Văn Thanh khi chứng kiến cảnh này.
Từ chiếc ghế sô pha duy nhất trong căn buồng nhỏ, Giang Tinh Chước đứng dậy, chăm chú quan sát Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh một lúc, cuối cùng dừng lại ở Mộ Dung Tuyết, khóe môi cong lên mỉm cười hờ hững.
…
Bên ngoài bức tường.
Đã mấy ngày trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm của Mạc Dao. Từ sự hồi hộp trong ngày đầu tiên, các thành viên của khu 6 cũng dần dần bắt đầu hoài nghi.
Có quỷ thần thật ư? Có khi nào tấm thẻ bài kia không phải tấm thẻ bài thần kỳ thật mà chỉ là ảo giác, thôi miên không? Nghĩ kĩ lại, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra loại ảo giác này, nhưng anh ta thực sự không có lí gì lại làm như vậy…
Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước, không tự mình chứng kiến trò chơi rút thẻ thần kỳ ấy, mọi người bắt đầu bán tín bán nghi, nhưng cảm xúc thì vẫn ổn, vô cùng bình tĩnh, vẫn ăn uống đánh quái thú như thường.
Mạc Dao thì khác. Tuy cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng vẫn có tật giật mình. Lần này đã cho cô ta một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu cái đầu của Hướng Cầm vẫn còn sống thì Hướng Huyền sẽ không bỏ cuộc. Ngộ nhỡ một ngày nào đó Hướng Cầm sống lại thật, hoặc đột nhiên có thể truyền tin thì cô ta toi đời.
Nên ý nghĩ muốn Hướng Cầm chết cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mãi, đồng thời đã hạ quyết tâm, đợi ngày mai lúc Hướng Huyền đi khỏi khu 6, đến các khu khác nói về chuyện thẻ bài, cô ta sẽ giải quyết cái đầu này.
Cực kì đơn giản, rút hết những sợi dây kia ra, hoặc làm dung dịch dinh dưỡng bao quanh đầu ô nhiễm là có thể khiến cái đầu này chết.