Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 20

Thế là mười thẻ bài ảo diệu bay ra trước mặt người giao dịch thứ hai.

Lá thứ nhất lật mặt lên, phải cánh không nhỉ?

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh, anh rút trúng áo tàng hình, một thẻ không hạn chế, có thể sử dụng trong thời gian giới hạn 10 phút, thời gian hồi phục là 72 giờ.”

“Trời ơi...” Người kia ngạc nhiên thốt lên, lấy áo choàng mặc lên người chỉ để lộ mỗi đầu, đúng là thân thể của anh ta đã biến mất, còn lại mỗi cái đầu quay tới quay lui trong không trung.

Trời ơi! Áo choàng tàng hình! Có thứ như vậy trên thế giới này thật, anh ta còn có nó! Mặc dù không phải là cánh nhưng chiếc áo choàng tàng hình cũng rất tốt, phải biết rằng ở thành phố này không chỉ có những con quái vật kia mới nguy hiểm, mà nhiều quái vật cũng sử dụng thị giác để tìm kiếm con mồi.

Ánh mắt của những người khác càng lúc càng rực lửa, từng hơi thở đều hừng hực khát vọng, rõ ràng những lá bài này ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ tưởng có được đôi cánh đã thật khó tin rồi, nhưng hóa ra còn tồn tại một thứ khó tin hơn nữa.

Mà tất cả những điều khó tin này không tốn một giọt mồ hôi nào, chỉ cần bạn cầm tiền và lật bài nhẹ nhàng là bạn có thể có, tỷ lệ trúng còn cao hơn cả mua vé số...

“Tôi cũng muốn rút!”

“Xin cho tôi rút một, không, hai xấp đi!”

“Tôi cũng vậy...”

Giang Tinh Chước nhận lời từng người, những lá bài bay ra khỏi hộp, những người canh giữ bên ngoài khu vực an toàn đều không tưởng tượng ra điều gì đang diễn ra trong phòng làm việc này.

“Anh rút rồi, cút đi, đến phiên tôi!”

“Dựa vào cái gì hả?”

Từng thẻ bài dần được lật lên, mắt của những người kia cũng hiện ra tơ máu, sự ghen ghét, phẫn nộ và cảm xúc tiêu cực càng lúc càng dữ dội. Khi ai đó có thêm một thẻ bài hoặc thấy người khác có thêm một thẻ bài, trong đầu họ lại suy nghĩ rất nhiều, ai nấy đều mang suy nghĩ xấu xa và tham vọng.

An Duệ thở càng lúc càng yếu, không còn ai để ý đến anh ta nữa, chỉ là lòng căm thù mãnh liệt của anh ta đối với Trịnh Phong và thế giới này khiến anh ta vẫn phải thoi thóp, ngón tay nhuốm máu nắm chặt lấy mặt đất, anh ta tự ngược đãi bản thân và chứng kiến những người này lần lượt nhận được những lá bài thần kỳ, quan sát bọn họ tưởng tượng về tương lai tươi đẹp sẽ thống trị thế giới và được nhiều người ủng hộ, anh ta chỉ muốn biết thế giới này có thể bất công đến mức nào...

Sự tuyệt vọng cùng cực của An Duệ tạo ra rất nhiều năng lượng cho Giang Tinh Chước, chỉ một người đã có thể sánh bằng Trịnh Phong và những người khác.

Lúc này Giang Tinh Chước từ chối người muốn tiếp tục rút bài, quay đầu nhìn An Duệ trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, cô đã biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt An Duệ, nhìn anh ta chăm chú.

“Thẻ bài chính của anh đã xuất hiện trong hộp thẻ của tôi, rút ra không?”

Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại, An Duệ mở to mắt kinh ngạc, anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng đang cười dưới bóng mũ trùm đầu to lớn.

Trịnh Phong vội vàng nói: “Anh ta không có tiền!”

Những người khác cũng hùa theo, vội trao đổi ánh mắt, thầm hận vừa rồi vì hành hạ An Duệ mà không cho anh ta chết quách đi, để anh ta giữ lại chút hơi tàn.

Bọn họ sợ An Duệ rút được thẻ bài tốt sẽ quay lại phản công, càng nhìn thấy phản ứng của họ, An Duệ càng không cam lòng. Nhưng anh ta còn không đủ sức thốt ra từ nào, đây là cảm giác tuyệt vọng nhường nào, hy vọng đang ở ngay trước mắt, lên tiếng là nắm bắt được nhưng bạn lại không nói được chữ nào.

Những ngay sau đó An Duệ thấy rằng mình không có tài sản riêng thật, bởi vì anh ta là tên ngốc, đã bỏ ra toàn bộ cho căn cứ cùng những người này, tới tận lúc này anh ta chưa từng ăn nhiều hơn bọn họ một miếng thịt, nhưng đổi lại được gì?

“Ừ, anh không có tiền thật, không tiền thì không thể rút thẻ.” Giang Tinh Chước nhẹ giọng.

Trịnh Phong và đám người kia vui mừng khôn xiết, họ không nghi ngờ gì về việc Giang Tinh Chước biết họ có tiền hay không, sự tồn tại giống như quỷ thần này có gì mà không làm được chứ?

Trái tim An Duệ như chìm sâu hơn vào vực thẳm, nếu còn sức anh ta đã bật cười rồi. Cuộc đời anh ta thật nực cười.

“Nhưng thẻ bài chính của anh đã xuất hiện trong hộp bài của tôi. Tôi nghe giọng anh rất lôi cuốn, có thể cho anh một cơ hội rút thẻ.” Giang Tinh Chước thay đổi lời nói.

Gậy nhỏ vẫy nhẹ, mười thẻ bài bay ra khỏi hộp dừng trước mặt An Duệ.

Những tấm thẻ bài tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng, phản chiếu vào đôi mắt đen đờ đẫn của An Duệ, anh ta cảm thấy dường như ánh sáng đó rất ấm áp nên trong phút chốc, hai mắt anh ta trở nên nóng rực.

Đám người Trịnh Phong siết chặt tay, mấy ánh mắt giao nhau. Giang Tinh Chước hiện đang ở đây, bọn họ không dám động vào An Duệ, nhưng dù sao anh ta cũng rất thê thảm, bọn họ chặt hai chân của anh ta, xương sườn trên người cũng gãy hết, Quỷ Thần cho anh ta rút mười thẻ bài là cực hạn rồi, có phải làm từ thiện đâu! Mà họ lại có những lá bài này, chắc chắn có thể hạ gục anh ta một lần nữa!

Bọn họ và An Duệ đã định trước là bạn chết hoặc tôi sống.

Ngón tay An Duệ miễn cưỡng cử động được một chút, ngón tay nhẹ nhàng đẩy một tấm thẻ đang cầm trên tay, tấm thẻ lật mặt lại. Thẻ này không phải là thẻ trong suốt thông thường, mà là thẻ vàng.

Giang Tinh Chước tỏ vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười: “Chúc mừng anh, thẻ đầu tiên đã rút trúng thẻ bài chính của anh là thẻ SSR giới hạn, thân thể bằng thép. Với thẻ này thân thể anh sẽ cứng như thép, nắm đấm thép có thể đấm nát mọi thứ.”

SSR? Đám người Trịnh Phong lập tức ghen tỵ, vừa rồi cùng lắm họ chỉ rút được thể SR, tại sao An Duệ rút một cái là ngay thẻ SSR? Hơn nữa còn là thẻ giới hạn chỉ An Duệ dùng được?