Đây là không gian thử nghiệm, Giang Tinh Chước đã nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sụp đổ biến mất, mọi thứ xung quanh đều trở nên trắng như tuyết, cô phát hiện mình đã trở lại không gian trắng như tuyết mà ác ma kia đưa bọn họ vào. Có vẻ như vị thần đã tạo ra trò chơi này cũng không muốn trò chơi này tùy tiện trở thành sở hữu của ai nên mới nghĩ ra một bài kiểm tra có độ khó cấp Địa ngục thế này.
Cô cảm nhận được ác ma kia đã biến mất, Trò chơi Chúa tể thực sự trở thành tài sản của cô như đã thỏa thuận.
Cô vừa nghĩ tới đây, chợt có một bảng dữ liệu hơi mờ hiện ra trước mặt.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp độ: Lv0
Điểm năng lượng: 0
Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv0
Tuỳ tùng: 0
Số liệu về không, vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra.
Nhưng sau cuộc thử nghiệm này, Giang Tinh Chước đã làm chủ được cách chơi.
Trước mắt bỗng có một lăng trụ tam giác trong suốt xuất hiện trước mặt cô, thân cột xoay tròn, phản chiếu ánh sáng trong suốt như pha lê, vang lên một giọng nói trung tính không có sự thăng trầm về cảm xúc, không thể nghe ra là nam hay nữ: “Chúc mừng người chơi Giang Tinh Chước nhận được hệ thống Chúa tể, trở thành một Chúa tể.”
Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm vào nó: “Ngoài ta ra còn có người chơi khác có được hệ thống Chúa tể không?”
Lăng trụ tam giác: “Hệ thống Chúa tể này là phiên bản 1.0, chế độ chiến đấu trực tuyến của người chơi chưa được mở.”
Con ngươi Giang Tinh Chước chợt lóe lên.
Lăng trụ tam giác: “Người chơi Giang Tinh Chước có muốn mở ra cánh cổng thời không, tiến vào thế giới loài người tiến hành trò chơi không?”
“Có.”
Lăng trụ tam giác: “Xin cẩn thận lựa chọn thời gian và không gian.”
Trước mặt lăng trụ tam giác xuất hiện hàng trăm cái tên, trong đó có một số cái tên có dấu “*” ở sau.
“Đây là cái gì?” Giang Tinh Chước hỏi.
Lăng trụ tam giác: “Đó là thế giới sắp bị hủy diệt.”
Thế giới sắp bị hủy diệt... thế giới tàn khốc đầy xác chết kia hiện lên trong đầu Giang Tinh Chước, cô hít sâu một hơi. Đôi mắt đen nhánh ấm áp của cô càng tối đen hơn, ánh mắt nhìn vào một cái tên, vươn tay ra chỉ vào đó: “Cái này.”
Sau tên nó có dấu “*”.
Lập tức thấy lăng trụ tam giác xoay mở ra, phóng to, biến hình thành một cánh cửa trong suốt hình tam giác. Cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bóng tối dày đặc, bóng tối này như một lỗ đen nhớp nháp, lại không có thấy ánh sáng đâu, khiến người ta lo lắng nếu bước vào sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức cho đến lúc chết vì ngạt thở.
Vẻ mặt Giang Tinh Chước ôn hòa, không hề do dự đi vào trong bóng tối.
Ngay lúc bóng đêm bao phủ, Giang Tinh Chước đã cảm nhận thấy cảm giác vô trọng lực, trời đất quay cuồng, con người như bị hút vào một vòng xoáy, một lát sau cả người bỗng đập mạnh xuống đất.
Giang Tinh Chước mở mắt ra, cảm thấy thân thể đã có trọng lượng, cô đang nằm trên sàn nhà sạch sẽ, ngực và sau đầu đau âm ỉ.
“Giám đốc, cô không sao chứ?” Cô nghe thấy tiếng ai đó nói thì thầm bên cạnh mình.
Giang Tinh Chước quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của một cô gái trẻ.
Giang Tinh Chước liếc mắt nhìn chung quanh và mọi người quanh mình, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô đang ở trong một ngân hàng, nguyên chủ của thân thể này là giám đốc ngân hàng, hôm nay đυ.ng phải một băng nhóm tội phạm có tiếng, cô bị xã hội đen đạp ngã, đầu đập vào bậc thềm lập tức qua đời.
Cô ngước mắt lên nhìn mấy người đội mũ trùm đầu màu đen đang cầm những túi tiền nhanh chóng bước ra khỏi hầm. Trông họ như đang rút lui.
Một trong số người đó đang lướt qua lướt lại một số nhân viên ngân hàng và khách hàng, cuối cùng chỉ vào một đứa trẻ trông chưa đủ mười tuổi nói: “Đưa nó đi.”
Thế này là định bắt đứa trẻ làm con tin.
Mẹ đứa bé ôm con hoảng sợ khóc lóc tại chỗ.
Giang Tinh Chước nói: “Chờ một lát, tôi đồng ý làm con tin, tha cho cậu bé đi.”
Tên cướp nhìn thấy Giang Tinh Chước đứng lên giơ hai tay, cũng chỉ là một cô gái yếu đuối nên không coi ra gì: “Bây giờ mà còn có người muốn làm người tốt à, vậy để cô thực hiện giấc mơ đi. Đưa cô ta đi.”
Giang Tinh Chước liền bị đẩy ra ngoài.
Vụ cướp trong ngân hàng khá ầm ĩ, nhưng trên đường rất ít người qua lại, chỉ có một vài người qua đường không muốn xem trò vui cũng không có ý lo lắng, trông họ đi lại vội vàng, vừa phát hiện có điều gì đó không ổn trong ngân hàng liền chết lặng thu tầm mắt lại, bước đi nhanh chóng.
Giang Tinh Chước bị kéo lên xe, ngồi cùng mấy tên cướp đội mũ trùm đầu, mọi đôi mắt lộ ra bên trong đều nhìn chằm chằm cô, thần sắc khác nhau.
Nguyên chủ có thu nhập hàng tháng khá cao, mỗi tuần hai ba lần sẽ đi tham gia các lớp yoga, dáng người rất đẹp. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng vest đen đi làm. Khi nãy bị ngã quần áo xộc xệch, trên ngực bị bung một chiếc cúc áo, ánh mắt đám cướp cũng dần thay đổi.
Đúng lúc này hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ phía trước đột nhiên mắng một tiếng.
“Đệt! Kiểu này toi rồi!”
“Nhanh lên! Lái nhanh lên!”
Đám cướp ngồi ở khoang sau nhất thời liền căng thẳng, lao nhao thúc giục lái xe lái nhanh một chút, Giang Tinh Chước nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người ngoài xe truyền đến, bầu không khí hoảng hốt, có cảm giác náo loạn.
Rõ ràng xe đã tăng tốc, mấy lần va vào xe khác, thậm chí cả người đi bộ, xe phóng vèo vèo tới phía trước, nhưng Giang Tinh Chước lại không hề nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Có vẻ thế giới này có hơi đặc biệt, nhưng đặc biệt thế nào thì tạm thời Giang Tinh Chước không có thời gian tìm hiểu, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là thu thập năng lượng.
Cô ngước mắt ôn hòa nhìn đám cướp trước mặt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt không thể nhận ra.
Xe nhanh chóng đi tới đích, lập tức dừng lại, cửa xe mở ra, Giang Tinh Chước bị kéo xuống xe, đưa vào một chỗ tối tăm ở dưới lòng đất.
“Họ trở lại rồi.”
Dưới mặt đất có rất nhiều người, trên người có hình xăm, có nam có nữ, ánh mắt hung thần, nhìn thấy Giang Tinh Chước thần sắc mỗi người lại khác nhau.