Chốn Hư Vô

Chương 26

Đến nơi một cách thuận lợi.

Hồ Lăng quá quen với khu nhà này rồi, không lâu trước đây cô còn mới ghé đến một lần, để tìm bà nội Trương. Lúc đó cô đi ngang qua nhà nhưng cũng không ghé vào chào hỏi, nói ra thì cũng có hơi cố ý.

Hồ Lăng xuống xe, đi lên tầng với Triệu Lộ Đông. Cô đi nhanh hơn một chút, quen đường quen nẻo tìm đến cửa nhà Triệu Lộ Đông.

Nhà anh vẫn y như vậy, kệ giầy ngay cửa dùng đã bao nhiêu năm rồi những cũng chẳng thay.

Hồ Lăng ngửi thấy mùi cơm thơm nức mũi.

Cô gõ cửa, rất nhanh, Triệu Uyển Uyển đã đến mở cửa.

Theo như lời của Tôn Nhược Xảo, Triệu Uyển Uyển là người phụ nữ có tâm thái tốt vô địch, năm nay đã bốn mươi tám tuổi rồi, nhưng chăm sóc vẫn cứ như người hơn ba mươi thôi.

“Tiểu Lăng!” Triệu Uyển Uyển vừa gặp Hồ Lăng là đã kéo tay Hồ Lăng ân cần hỏi han. Trước khi Hồ Lăng vào nhà thì liếc nhìn đằng sau một cái, Triệu Lộ Đông đang thong thả quẹo vào khúc ngoặt của tầng lầu.

Hồ Lăng rất thông thạo trong việc ứng phó với người lớn, khi còn nhỏ sống trong khu nhà là được trẻ được yêu thích có tiếng, miệng mồm cô ngọt lắm, nói chuyện trời nam đất bể với Triệu Uyển Uyển hết một lúc lâu, chuyện nhà chuyện cửa gì cũng tiếp được tất, mấy câu mà đã chọc cho bà vui đến nỗi cười to.

Bữa cơm này ăn uống phải nói là vui lắm.

Sau bữa cơm, Triệu Uyển Uyển vẫn cảm thấy chưa nói đủ, kéo Hồ Lăng ngồi ở phòng khách.

Triệu Lộ Đông ngồi cạnh nhàm chán chuyển kênh ti vi.

Chốc chốc là Triệu Uyển Uyển lại khen Hồ Lăng một lần, gì mà mấy câu như càng ngày càng xinh xắn nghe đó thì thôi đi, về sau thì nào là dịu dàng, hiền thục, rụt rè, lương thiện gì cũng nói được hết, Triệu Lộ Đông không nhịn nỗi nữa, cười lạnh thành tiếng.

Hồ Lăng nhìn anh một cách “dịu dàng”, sau đó nói với Triệu Uyển Uyển: “Dì, cháu rót cho dì cốc nước nhé, nói chuyện lâu rồi khát hết cả rồi ạ.”

Triệu Uyển Uyển vỗ tay: “Ối dào! Nhìn dì nè không chú ý gì cả, không cần cháu, để Tiểu Đông đi!”

Triệu Lộ Đông: “…”

Hồ Lăng: “Đúng rồi, cháu còn mang ít trái cây cho dì nữa.”

Triệu Uyển Uyển: “Khách sáo quá, để Tiểu Đông đi rửa đi, mình ăn chung.”

Triệu Lộ Đông: “…”

Tuyệt luôn, rõ ràng là do anh mua ở siêu thị khi đi đường về nhà, mà giờ thành cô mang đến rồi.

Da mặt cô gái này làm bằng thép hả?

Triệu Uyển Uyển: “Mau đi đi, ngây ngốc ra đó làm gì, thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn chẳng có mắt nhìn gì cả.”

Triệu Lộ Đông uể oải chống gối đứng dậy, đi vào nhà bếp.

Hồ Lăng nhìn bóng lưng Triệu Lộ Đông, lòng thầm vui sướиɠ.

Một lúc sau Triệu Lộ Đông đem nước trà và trái cây lên, đặt trên bàn trà.

“Hồ tiên nữ, mời cô dùng.”

Triệu Uyển Uyển cười nói: “Tiên nữ?”

Hồ Lăng oán trách với bà: “Dì ơi, ngày nào anh ấy cũng chế giễu cháu.”

Triệu Uyển Uyển: “Chế giễu đầu nào, Tiểu Lăng là một bé tiên mà, mẹ của cháu cũng xinh đẹp, là một cô tiên.”

Hồ Lăng: “Ối dào, mẹ cháu làm sao đẹp bằng dì chứ!”

“…” Cho dù Triệu Lộ Đông có hiếu thuận hơn đi nữa thì cũng nhịn đến cực hạn rồi. “Hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, thì không thể nói mấy lời thật lòng xíu được hả?”

Triệu Uyển Uyển nghiêng đầu: “Con im mồm.”

Hồ Lăng phụ họa: “Đúng! Anh im mồm!”

Triệu Lộ Đông không còn gì để nói.

“Được được được, hai người trò chuyện đi, tôi xuống dưới tầng đợi cô. Đừng có trễ quá đó, tối đến trong tiệm không đủ người.”

Anh tiện tay lấy một hộp thuốc lá mới từ trong tủ ra, Triệu Uyển Uyển ở phía sau la: “Con hút ít chút đi! Dạ dày không đau nữa à?” Triệu Lộ Đông vẫy tay như thể không kiên nhẫn, không nói gì thêm cứ thế mà đi.

Hồ Lăng hỏi: “Làm sao ạ, anh ấy bị đau dạ dày ạ?”

“Dạ dày trước đến giờ không tốt lắm. Sống chẳng có quy luật, cả ngày cứ hút thuốc uống rượu, cơm cũng không ăn cho đàng hoàng, sao mà khỏe cho được.” Dưa Leo nhắc đến những thói xấu của Triệu Lộ Đông, lải nhảm không hết chuyện. Bà đưa một cái túi nhỏ trên bàn cho Hồ Lăng. “Đúng rồi, quên mất cái này, cháu mang cho nó nhé. Cái đám bạn bè xung quanh nó dì chẳng quen là mấy, may là bây giờ cháu đến rồi, lần này dì gọi cháu đến cũng là do muốn nhờ cháu giúp một việc, để ý đến nó một chút. Thằng nhóc này chỉ biết tạm bợ thôi, kiếm được chút tiền, cũng không biết hưởng phúc.”

Hồ Lăng nhận lấy cái túi, bên trong đựng từng túi thuốc bắc một.

Cô thầm nghĩ ngày nào Triệu Lộ Đông cũng lầm bầm cằn nhằn, chẳng thấy làm lỡ việc gì cả, trước giờ chưa từng nghe anh nói đau dạ dày mà.

Hồ Lăng vẫn nhận lời.

“Dì yên tâm nhé, cháu sẽ để ý anh ấy giúp dì.”

Hồ Lăng xách túi thuốc đi xuống xe, Triệu Lộ Đông nhìn thấy, nhíu mày nói: “Chuyện bé xé to.” Anh nhìn thì có vẻ chẳng để ý gì đến chuyện này, Hồ Lăng cũng chẳng để trong lòng, sau khi đi về tiệm thì tiện tay quăng túi thuốc trong tủ ở quầy thu ngân.

“Đúng rồi.” Vừa đến tiệm, Triệu Lộ Đông nhớ ra gì đó, “Hôm sau bạn trai của Huyên Tử đến rồi, chúng ta tiếp đãi một chút, cô đến tiệm tôm hùm sông ở đằng sau đặt một bàn đi.”

Hồ Lăng: “Đặt bao nhiêu?”

Triệu Lộ Đông: “Đặt năm mươi kg trước đi.”

“…”

Hồ Lăng cứ tưởng mình nghe nhầm rồi, xác nhận lại lần nữa.

“Bao nhiêu?”

Triệu Lộ Đông: “Năm mươi kg.”

Từ trước đến nay Triệu Lộ Đông mời khách luôn luôn phóng khoáng. Lần này ngoài năm mươi kg tôm sông ra, anh còn đặ hai mươi két bia, và một đống đồ ăn lung tung khác. Hình như anh có ý định nhân cơ hội này kéo mọi người tụ họp một hôm, kêu hết mấy chục tên nhân viên nhàn rỗi trong tiệm đến. Hồ Lăng lo liệu trước sau xong xuôi, cuối cùng tính thử, thé mà cả thảy tốn hết hơn mười ngàn.

Cô nhớ đến những gì Triệu Uyển Uyển nói, Triệu Lộ Đông kiếm được tiền cũng chẳng biết hưởng thụ.

Sao mà hưởng thụ được, toàn là nuôi người ta cả…

Triệu Lộ Đông vừa quyết định như vậy, Hồ Lăng bận đến nỗi chân không chạm đất, vào chiều ngày cuối cùng, cô chỉ huy A Tân tháo hết mấy chục cái màn hình giữa tiệm ra, dựng ba cái bàn dài để xếp đồ ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, nhìn cứ y như tiệc mạnh ai nấy ăn tổ chức dưới quê.

Vốn dĩ Hồ Lăng đề nghị cứ ra ngoài tiệm ăn thôi, Triệu Lộ Đông không chịu, cứ nói ở tiệm mình mới có không khí.

Hơn sáu giờ tối, Triệu Lộ Đông lái xe chở Huyên Tử đến ga xe lửa đón bạn trai cô ấy. Điều kiện kinh tế của cậu bạn trai Huyên Tử cũng thường thôi, nghe nói là nói ghế cứng xe lửa hơn ba mươi giừo đồng hồ đi từ quê lên đến đây.

Triệu Lộ Đông đón người về, Hồ Lăng đánh giá, cảm thấy cậu nhóc này ốm quá, cứ như cây tăm xỉa răng vậy, để cái đầu dưa, nhìn có hơi ngờ nghệch.

Huyên Tử khoát tay bạn trai, giới thiệu bằng giọng ngọt ngào: “Đây là bạn trai của em, mọi người gọi anh ấy là Dưa Leo là được.

Dưa Leo có hơi rụt rè, cười ngu ngốc với mọi người: “Chào mọi người …”

Triệu Lộ Đông đứng sau đẩy cậu một cái: “Đứng lên trước, nói lớn lên một chút.”

Trừ việc Dưa Leo hơi ốm ra, thì mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ gọn gang lắm, xét về khí chất thì rất hợp với Huyên Tử, khi cười để lộ sự ngu ngơ ngây thơ.

Triệu Lộ Đông khoát lấy cậu, bắt đầu buổi tiệc.

Có lẽ là do ba mươi mấy tên đàn ông với hai cố gái là Hồ Lăng và Huyên Tử thì có hơi khoa trương, A Tân gọi điện thoại kêu mấy cô gái chơi thân bên tiệm boardgame kế bên đến, rất là xinh đẹp, tính tình cởi mở, nói mấy câu mà đã dỗ dành mấy cậu trai nghiện game như được mở cờ trong bụng, quên luôn trời đất.

Triệu Lộ Đông ngồi bàn đối diện Hồ Lăng, đang bận tranh luận với bạn bè. Đám con gái đều quen biết anh, đùa giỡn hay xu nịnh kiểu gì thì Triệu Lộ Đông cũng tiếp được hết. Hồ Lăng ngồi đó cũng thấy chán, nhìn ngó xung quanh. Bên cạnh cô là Bạch Minh Hạo, cậu không nói nhiều, ăn đại gì đó rồi lại đánh bài Poker trên điện thoại. Hồ Lăng rót nửa ly rượu, nói với Bạch Minh Hạo: “Bạch gia, tôi kính cậu một ly.”

Bạch Minh Hạo ngơ ngác, sau đó cười nói: “Được thôi.”

Hai người uống hết một ly rượu, Hồ Lăng liếc mắt nhìn Triệu Lộ Đông, anh đang hết sức phấn khởi nói với người khác chuyện gần đây phần ghi chép trên Arbiter* lại bị sập nữa rồi, đúng là không phải tốc độ của con người mà.

*Arbiter là một phần mềm quản lí đánh giá và xác định đề thì và thống kê thành tích.

Hồ Lăng không nhịn được liếc mắt một cái.

Cô liếc mắt lần này đã bị Bạch Minh Hạo nhìn thấy, cậu cười nhàn nhạt. Hồ Lăng bỗng cảm thấy có hơi ngượng ngùng, rồi lại kính cậu thêm một ly nữa.

Ăn gần một giờ đồng hồ, Huyên Tử đã uống đến ngà ngà say rồi thì kéo Dưa Leo lách qua đám người xung quanh đi đến, khom người bên cạnh Hồ Lăng nói: “Đến xem đi!”

Vì xung quanh quá là ồn ào, trong tiệm còn mở nhạc thật to, bọn họ nói chuyện toàn phải hét lên.

Hồ Lăng: “Xem cái gì!”

Huyên Tử: “Xem thử coi trong mấy người này có ai lọt vào mắt không!”

Cô đưa điện thoại qua cho Hồ Lăng, trong đó là hình của đám con trai, Hồ Lăng nghi hoặc mất ba giây, bỗng nhiên nhớ lại những lời hẹn đã nói với Huyên Tử ở quán rượu lúc trước. Lúc đó cô cũng chỉ nói cho qua thôi, sau đó cũng chẳng để ý đến, không ngờ Huyên Tử lại rất để tâm, còn để Dưa Leo chuẩn bị một đống hình cho cô chọn nữa chứ.

Hồ Lăng tiện tay lướt xem, ngẩng đầu nói: “Bị tàn tật? Sao mà còn phải ngồi xe lăn thế?”

Dưa Leo lắc tay: “Không phải! Tên này PK The King of Fighters ’97* trực tiếp với người ta! Mở màn mà bị lộ là chết chắc! Bị đối thủ đánh cho gãy rồi!”

*The King of Fighters ’97 là một trò chơi chiến đấu do SNK sản xuất cho máy chơi game thùng Neo Geo và bảng điều khiển gia đình vào năm 1997. Đây là trò chơi thứ tư trong loạt phim The King of Fighters. Nó đã được chuyển sang đĩa CD Neo-Geo, cũng như PlayStation và Sega Saturn chỉ ở Nhật Bản.

Hồ Lăng: “…”

Huyên Tử: “Nếu chị cảm thấy không thích người này thì vẫn còn! Tôi thấy cái này ổn nè!”

Hồ Lăng cảm thấy Huyên Tử và Dưa Leo đúng là cặp đôi trời sinh, cho dù là về IQ hay EQ, tam quan, khí chất, thẩm mỹ, hai người ngày đều hoàn toàn phù hợp với nhau.

Hồ Lăng nhìn đám bạn lạ lùng của Dưa Leo với khuôn mặt như bị táo bói ấy, thầm nói đàn ông con trai mà thông minh, thật sự là phải tự tìm vấn để của chính bản thân mình.

Ngay khi cô đang băn khoăn, giác quan thứ sáu sống lại, bỗng dưng cảm nhận được Triệu Lộ Đông ở bàn đối diện đang nhìn bọn cô. Tim Hồ Lăng đập nhanh hơn một chút, hai mắt cứ nhìn đăm đăm vào điện thoại của Dưa Leo. Ban đầu cô cảm thấy chắc là Triệu Lộ Đông chỉ tùy ý liếc đại cái thôi, sau đó cô phát hiện thế mà ánh mắt của anh lại dừng cố ý ở đây rất là lâu, thần kinh càng lúc càng căng thẳng.

Chuyện này có thể kết thúc nhanh hơn chút không thế…

Huyên Tử: “Vậy tên này chị thấy có được không! Tôi từng gặp cậu ta rồi, ngoài đời đẹp trai hơn trong hình! Chỉ là có hơi đểu cán chút thôi!”

Cái tên được Huyên Tử cực lực chào hàng này ở trong mắt Huyên Tử cũng chỉ ở mức trung bình thôi, mặc dù tướng tá cũng ổn đó, nhưng cả người cứ toát ra cái mùi vừa rẻ tiền vừa hạ lưu, khiến người khác không thoải mái.

Nhìn hết một vòng cũng không thấy ai lọt được con mắt, đừng nói đến Triệu Lộ Đông, tìm được người qua A Tân cũng chẳng có nữa.

Bạch Minh Hạo đứng kế bên hóng chuyện, nói: “Mấy người làm gì đó? Giới thiệu bạn trai cho chị à?”

Hồ Lăng chú ý đến ánh mắt của Triệu Lộ Đông phóng từ phía đối diện đến, chỉ muốn chuyện này mau chóng cho qua đi, khi vừa muốn mở miệng, Huyên Tử nói: “Không phải! Bạch gia, tụi em đang giúp Tiểu Lăng trừng trị đồ chó chết!”

Hồ Lăng thầm rơi lộp bộp trong lòng, đầu óc chỉ hiện ra được một chữ in hoa – HỎNG!

Hỏng rồi hòng bét!

Bạch Minh Hạo hỏi: “Là thế nào?”

Cô không kịp chặn cái mồm to như cái loa của Huyên Tử.

Huyên Tử nói: “Thì là Tiểu Lăng có một người bạn! Bị một tên con trai quen biết từ nhỏ, làm phiền! Bọn em lên kế hoạch tìm người chọc tức anh ta!” Cô ấy quay đầu nhìn Hồ Lăng nói, “Tôi cảm thấy tìm một tên đẹp trai là xong chuyện rồi! Mặc dù Đại Tôn hơi đểu, nhưng vừa giàu vừa đẹp trai! Nữa nhé chị bảo bạn chị rất là xinh mà, Đại Tôn thích gái đẹp lắm, chắc chắn là cậu ta sẽ phối hợp! Thế nào? Chị mà gật đầu là tôi gọi điện thoại cho cậu ta liền, bảo đảm là tối nay sẽ bay đến!”

Hồ Lăng hơi có suy nghĩ muốn chết rồi.

Cô cảm thấy có lẽ là mình xuất hiện ảo giác rồi, giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt như vậy mà cô vẫn nghe được tiếng cười lạnh từ phía đối diện.

Huyên Tử vẫn đang giục cô: “Thế nào hả?”

Hồ Lăng vịn lấy cánh tay của Huyên Tử, nói bằng giọng khàn khàn: “Chắc là chuyện này khoan không cần nữa rồi.”

Huyên Tử: “Tại sao?”

Hồ Lăng chầm chậm đáp: “Bởi vì bạn tôi đã nghĩ thông rồi. Thế này, tôi đi vệ sinh đã nhé, ngại quá mọi người, thất lễ một chút…” Sau đó cô đi mà không thèm ngoảnh đầu.

Bước chân càng lúc càng nhanh, Hồ Lăng vừa đi vào nhà vệ sinh, đứng trong đó giậm chân đấm ngực.

Chắc chắn…

Chắc chắn là cái tên kia nghe hiểu hết rồi!

Trời giáng một phát đánh chết cô đi!

Hồ Lăng nhìn gương trong nhà vệ sinh, mặt mình đã đỏ hết lên như đít khỉ rồi, cô rất muốn vốc nước lạnh lên mặt cho đỡ nóng, như lại sợ trôi lớp trang điểm.

Vì chuyện này mà cô đã bị anh cười cho mất mấy hôm rồi.

Phiền!

Phiền phiền phiền phiền phiền!

Khó khăn lắm mới nghĩ cho thông suốt, hôm nay lại xảy ra chuyện này, với cái IQ củaHuyên Tử đúng là không thể ở chung đội được, xa kế hoạch quá rồi!

Cô tức đến mức giậm chân, tâm trạng vãn chưa thể ổn định, bỗng nhiên trong gương xuất hiện một bóng người lặng lẽ, cứ như phim The Ring* vậy, làm cô sợ đến thét lên.

Cô vừa hít gơi, đã bị Triệu Lộ Đông chặn miệng từ đằng sau.

Anh đã uống rất nhiều rất nhiều bia rồi, người thì nóng, tay còn nóng hơn, nhiệt độ trong lòng bàn tay sắp đốt cô luôn rồi.

Triệu Lộ Đông dựa gần cô, hơi nóng phát ra từ mũi, anh hưởng thụ cảnh tượng Hồ Lăng vùng vẫy một lúc, mới nói bên tai cô một cách nhàn nhạt: “Ai là đồ chó chết thế? Cô Hồ à?”