Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 23

Nhìn qua thì Hoắc Thành rõ ràng là một người cực kỳ lạnh lùng, nhưng tình yêu của anh lại mãnh liệt và quyết tuyệt như vậy.

Thẩm Oản Doanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới cười nói với anh: “Tớ nghĩ người cậu thích không cần cậu hiến tế bản thân đâu, người ấy có thể càng hy vọng hai người vui vẻ ở bên nhau hơn?”

“Ừ……” Hoắc Thành nhìn cô, có chút buồn ngủ mà lên tiếng.

Thẩm Oản Doanh khép lại quyển sách trong tay rồi nói: “Cậu ngủ một lát đi.”

“Ừ……” Cuối cùng Hoắc Thành cũng chậm rãi nhắm hai mắt.

Thẩm Oản Doanh nhẹ nhàng đặt sách lại trên kệ, cô ngồi trước giường nhìn Hoắc Thành ngủ. Đây còn là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng khi ngủ của Hoắc Thành, khi anh ngủ nhìn nhu hoà hơn rất nhiều, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trên trán, sợi lông mi dài mảnh đôi khi sẽ bất an mà run rẩy hai cái.

Bộ dáng này mà bị chụp được thì tuyệt đối có thể bán nhiều hơn so với ảnh CP lúc trước của anh và Quý Diệu.

Hoắc Thành thật sự có một khuôn mặt được phái nữ yêu thích.

Thẩm Oản Doanh ngồi tại chỗ nhìn Hoắc Thành ngủ, thời gian bất tri bất giác mà trôi qua thật nhanh, chờ tới khi cô quay lại trường học thì tiết đầu của buổi chiều đã kết thúc rồi.

“Đại tiểu thư, sao cậu về muộn thế?” Triệu Nghệ Manh thấy Thẩm Oản Doanh trở về liền nhịn không được mà hỏi cô: “Hoắc Thành thế nào rồi? Bệnh nghiêm trọng không?”

“Ừ, vẫn sốt không ngừng, chắc ngày mai cũng không tới trường học đâu.”

“A, sao lại đột nhiên bệnh thành như vậy…...Tớ thấy chắc chắn là do phong thuỷ của câu lạc bộ bắn cung không tốt.”

Thẩm Oản Doanh: “......”

Có lẽ không phải phong thuỷ của câu lạc bộ không tốt mà là do cô nói chuyện quá linh nghiệm…….Nếu về sau lại muốn nói dối thì cô nhất định sẽ không nói Hoắc Thành cảm thấy không khỏe nữa.

Hoắc Thành nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày xong, cuối cùng thứ tư cũng xuất hiện trên lớp để đi học, các bạn trong lớp thấy anh tới trường đều nhiệt tình, ân cần hỏi thăm, nhiệt tình nhất trong mọi người phải kể tới Điền Vũ, có thể nói là chỉ hận không thể chuyển tới lớp 1 để tỏ rõ nỗi khổ trong lòng mình với Hoắc Thành.

Lời Điền Vũ nói, Hoắc Thành đều nghe tai phải ra tai trái, cơ bản là không để ở trong lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn tượng trưng mà cổ vũ Điền Vũ, thi đấu là phải dựa vào bản thân.

Bởi vì người khác không dựa vào được nha.

Điền Vũ: “......”

Lời này thốt ra từ miệng cậu có thấy hợp lý không? :)

Sau khi tan học, Hoắc Thành trực tiếp ngồi xe về nhà. Hôm nay anh về nhà sớm hơn mọi ngày một chút, Hoắc Yến Ni đang ở trong phòng khách xem TV, thấy anh tan học về liền hỏi anh một câu: “Hoắc Thành, hôm nay đi học ok không cháu?”

“Dạ” Hoắc Thành gật gật đầu, nếu là bình thường thì anh về nhà rồi sẽ đi thẳng lên lầu, chờ tới khi ăn cơm tối mới xuống dưới. Nhưng hôm nay anh vẫn cầm cặp sách đứng ở phòng khách, nhìn qua giống như không có ý định trở về phòng.

Hoắc Yến Ni cảm thấy kỳ quái, hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Hoắc Thành giật giật khóe miệng, giống như có chút do dự: “Có một số việc cháu không biết nên tìm ai để nói.”

Hoắc Yến Ni lóe lên suy nghĩ, bà lập tức vỗ vỗ ghế sofa ở bên cạnh mình, phá lệ thân thiết mà nhìn anh: “Có chuyện gì có thể nói với cô nha! Lại đây, ngồi bên cạnh cô.”

Kể từ khi Hoắc Thành trở về từ nước ngoài tới giờ vẫn luôn biểu hiện rất lạnh nhạt, giao tiếp với người lớn trong nhà tuy là có lễ phép nhưng lại xa cách rất nhiều. Hôm nay vậy mà lại có lời trong lòng muốn nói, quả thật là mặt trời mọc từ hướng Tây, Hoắc Yến Ni đương nhiên phải bắt lấy cơ hội này để mà bồi dưỡng tình cảm với cậu cháu trai của bà thật tốt.

Hoắc Thành đi qua, anh đặt cặp sách sang một bên rồi ngồi xuống trên ghế: “Hôm cháu bệnh, cháu có mơ một giấc mơ.”

Hoắc Yến Ni quan tâm hỏi: “Mơ thấy gì?”

Hoắc Thành nói: “Cháu mơ thấy mẹ cháu.”

Nếu nói trong nhà này có ai dễ nói hớ nhất, vậy thì người đó nhất định là người cô này của anh. Chuyện mẹ anh năm đó Hoắc Thành không rõ lắm nhưng cô anh nhất định biết nhiều hơn anh.

Quả nhiên, Hoắc Yến Ni vừa nghe thấy lời này liền khẩn trương nói: “Cô đã bảo cháu đột nhiên bệnh như vậy thật kỳ quặc, cô còn định mời thầy tới xem phong thuỷ mà ông nội cháu lại không cho!”

“Thầy phong thuỷ?”

“Đúng vậy, xem ra nhất định là do oán niệm của mẹ cháu quá nặng!”

Con ngươi của Hoắc Thành hơi động đậy, anh nhìn Hoắc Yến Ni: “Vì sao mẹ cháu lại có oán niệm ạ?”

Lúc này Hoắc Yến Ni mới hốt hoảng nhận ra mình nói hớ, bà theo bản năng mà che lại miệng rồi xấu hổ cười cười với Hoắc Thành: “Ai nha, cô có hơi mê tín, lần này cháu còn đột nhiên bệnh nặng như thế, nên cô mới nghĩ là có phải là bị cái gì không sạch sẽ quấn người hay không. Cháu cũng đừng tin, đều là cô nói bậy thôi, ông nội cháu mà biết thì chắc chắn là lại mắng cô nữa.”

“Dạ.” Hoắc Thành gật gật đầu, nhưng anh vẫn nhìn cô: “Nhưng mà giấc mơ của cháu rất chân thật, mẹ nói với cháu ở trong mơ là tai nạn xe của bà không phải ngoài ý muốn.”

Sắc mặt của Hoắc Yến Ni đột nhiên biến đổi, Hoắc Thành nhìn bà chằm chằm, thu hết biểu cảm của bà vào trong mắt.

“Cháu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đợt này cháu vừa khỏi bệnh, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Hoắc Yến Ni miễng cưỡng nhếch lên một nụ cười, bắt đầu khuyên Hoắc Thành đi lên lầu.

Hoắc Thành cũng không tiếp tục dò hỏi, anh gật gật đầu rồi tự mình đi lên phòng.

Anh nguyên bản là muốn nghe được chuyện năm đó của mẹ nhưng không nghĩ tới, phản ứng của bà lại kỳ quái như thế. Chẳng lẽ tai nạn xe của mẹ anh năm đó, thật sự không phải là ngoài ý muốn?

Lúc đó anh còn quá nhỏ, người lớn đều nói cho anh là mẹ anh mất vì ngoài ý muốn, từ trước tới nay Hoắc Thành đều chưa hề hoài nghi chuyện này.

Mà bởi vì anh về nước trước dự kiến nên mọi chuyện trở nên hoàn toàn khác với đời trước.

Anh của lúc trước, rốt cuộc là đã xem nhẹ bao nhiêu chuyện?

Sau khi Hoắc Thành hoài nghi cái chết Phương Kha không phải do ngoài ý muốn xong liền cố ý thu thập tài liệu về tai nạn xe cộ năm đó. Bởi vì chỉ là một vụ tai nạn xe cô, người qua đời trong tai nạn đó cũng chỉ có một mình mẹ anh, cho nên phạm vi tìm cũng không lớn.

Thứ sáu tan học, Thẩm Oản Doanh cùng đi với Hoắc Thành ở trong vườn trường. Mấy ngày nay Hoắc Thành hình như còn im lặng hơn cả lúc trước, Thẩm Oản Doanh nhìn anh, nhịn không được mà hỏi: “Hoắc Thành, mấy ngày gần đây có phải là cậu có tâm sự gì không?”

Hoắc Thành nghe thấy giọng của cô liền nghiêng đầu sang nhìn: “Ừ……”

“Làm sao vậy? Có thể nói với tớ không?”

Hoắc Thành hơi mím môi, sau đó nói với cô: “Tớ hoài nghi tai nạn xe của mẹ tớ năm đó không phải là tai nạn.”

“A?” Thẩm Oản Doanh kinh ngạc trong lòng: “Sao cậu lại cảm thấy như vậy?”

Hoắc Thành lại nói: “Lúc trước tớ định hỏi thăm cô về việc của mẹ, lại phát hiện bà ấy muốn né tránh chuyện về cái chết của mẹ tớ. Tớ cố ý thử một chút, phản ứng của bà ấy cũng thuyết minh cái chết của mẹ tớ thật sự là có uẩn khúc đằng sau.”

Thẩm Oản Doanh nhíu nhíu mày, lúc mẹ của Hoắc Thành chết, Hoắc Thành chỉ mới bảy tuổi, anh nhỏ như vậy, nếu thật sự có chuyện gì thì người lớn rất có thể cũng không nói với anh.

“Nếu không phải là tai nạn, vậy……” Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành: “Là người làm sao?”

Hoắc Thành nhíu mày, nói với cô: “Vòng xã giao của mẹ tớ rất đơn giản, cũng không có kết thù với ai, nếu nói do người làm thì người có khả năng nhất……”

Chính là người đàn ông có gút mắc tình cảm với bà năm đó.

Thẩm Oản Doanh cũng suy đoán như vậy. Năm đó mặc kệ là mẹ của Hoắc Thành đi nông trường Tinh Quang với ai, tóm lại là chuyện vẫn bị bại lộ ở chỗ đó. Sau đó mẹ của Hoắc Thành bị bệnh, có thể là đợi bệnh đỡ rồi, bà làm ra lựa chọn kết thúc với người đàn ông kia. Nhưng người kia lại không cam lòng, cho nên vì yêu sinh hận?

Hoắc Thành nói: “Tớ có tìm đọc một ít tin tức về chuyện của năm đó, cảnh sát đã xác thực đây chuyện ngoài ý muốn rồi kết án.”

Thẩm Oản Doanh suy tư: “Vậy có thể nào là thật sự bởi vì ngoài ý muốn không?” Người lớn có thể lừa Hoắc Thành, nói mẹ anh chết do tai nạn, nhưng cảnh sát sẽ không tuyên bố tin tức sai. Năm đó nếu cảnh sát đã kết án là ngoài ý muốn thì có thể bài trừ khả năng là do người gϊếŧ đi.

Quả thật trên đời này có nhiều án oan, án sai, nhưng dựa theo phỏng đoán lúc trước của cô, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của mẹ Hoắc Thành không phải là người có quyền thế, mà Hoắc gia lại cực kỳ có quyền, nếu thật sự có ẩn tình, chú Hoắc sẽ không thể nào không điều tra.

Hoắc Thành cũng nghĩ tới chuyện này, anh biết ba anh là rất yêu mẹ, nếu chuyện thật sự có ẩn tình gì thì không thể nào có chuyện ông ấy không tiếp tục điều tra. Nếu ông ấy đã chấp nhận kết quả ngoài ý muốn này rồi, vậy thì nó thật sự là do ngoài ý muốn. Nhưng mà ngày hôm đó, phản ứng của cô anh lại quá kỳ quái.

“Đợt này tớ vẫn luôn điều tra tin tức liên quan tới vụ tai nạn xe năm đó, có lẽ có thể tìm được manh mối gì.”

Thẩm Oản Doanh nghe anh nói xong liền gật gật đầu: “ Ừm, tớ cũng sẽ tìm giúp cậu.”

Hoắc Thành nhìn cô, hiếm thấy mà cong lên khoé miệng, sau đó anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Oản Doanh: “Cảm ơn cậu.”

Một màn này vừa vặn bị Phương Nhất Sưởng đi ngang qua bắt gặp.

“Hoắc Thành, cậu đang làm gì vậy!” Phương Nhất Sưởng ném xuống cặp sách, vọt lên: “Đang ban ngày ban mặt, cậu dở trò lưu manh gì thế!”

Hoắc Thành liếc nhìn cậu ta một cái, thu lại tay của mình. Mặt của Thẩm Oản Doanh hơi hơi nóng lên, một phương diện bởi vì hành động thân mật vừa nãy của Hoắc Thành, một phương diện là bởi vì bị bạn học khác trong trường bắt gặp.

Lúc này lòng đố kỵ cùng với lửa giận đều đang thiêu đốt Phương Nhất Sưởng, cậu vì nghĩa diệt thân mà chắn trước mặt Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư, cậu đừng sợ, nếu Hoắc Thành còn muốn động vào cậu thì tớ sẽ đánh cậu ta!”

Hồng Hồng ở đằng sau nhặt lên cặp sách của Phương Nhất Sưởng, chạy tới: “Em đánh Hoắc Thành với anh!”

Mấy người vốn dĩ đã đi tới gần cổng trường rồi, bảo an thấy bọn họ vây lại một chỗ, người cầm đầu còn là Phương Nhất Sưởng đã có nhiều lịch sử bất lương, bảo an lập tức gọi thêm đồng nghiệp cùng nhau chạy tới: “Mấy cô cậu đang làm cái gì? Tụ tập ở chỗ này làm gì thế?”

Hoắc Thành lập tức nói: “Hai người này nói muốn đánh tôi.”

Phương Nhất Sưởng: “......”

Có phải là đàn ông không? Vậy mà lại chơi mách lẻo với trường học???

Bảo an lập tức trở nên cảnh giác: “Cậu Phương, đợt này cậu mới an phận được mấy ngày, giờ lại muốn chọc chuyện đúng không?”

Phương Nhất Sưởng nhếch miệng, cười cười với bảo an: “Được, vậy để đi ra ngoài rồi tôi lại đánh cậu ta, chuyện ngoài cổng trường mấy người cũng không quản đâu đúng không?”

Hoắc Thành lại nói: “Ngoài cổng trường có cảnh sát.”

Phương Nhất Sưởng: “......”

Chính cậu giở trò lưu manh mà còn không biết xấu hổ mà đòi báo cảnh sát??

“Được, vậy cậu báo cảnh sát đi, tôi còn muốn kiện cậu dở trò lưu manh kìa.”

Bảo an hoàn toàn không tin lý do thoái thác của Phương Nhất Sưởng: “Cậu Phương, cậu hơi quá đáng rồi đấy, cậu Hoắc giống bên bị dở trò lưu manh hơn. Cậu đừng ở chỗ này làm loạn nữa.”

Phương Nhất Sưởng:”......”

Cậu tin rồi, người có vẻ ngoài ưa nhìn thì sẽ được ưu đãi. :)

“Ngại quá, đều là hiểu lầm thôi.” Thẩm Oản Doanh cười cười giải thích với bảo an: “Bạn Phương Nhất Sưởng cũng không có ác ý gì đâu, chúng tôi lập tức tản đi đây.”

“Vậy được rồi.” Bảo an lại cảnh cáo mà nhìn chằm chằm Phương Nhất Sưởng một cái, lúc này mới chịu xoay người đi. Hoắc Thành vòng qua Phương Nhất Sưởng đi đến trước mặt Thẩm Oản Doanh: “Tớ thấy xe nhà cậu rồi, cậu về trước đi.”

“Được, vậy ngày mai gặp.”

“Gì?” Phương Nhất Sưởng giống như nghe được chuyện gì thật ghê gớm: “Ngày mai không phải là thứ bảy sao? Hai người gặp cái gì?”

Hoắc Thành lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới cậu.”

“Làm sao lại không liên quan? Chuyện của đại tiểu thư chính là chuyện của tớ!” Phương Nhất Sưởng hận, để giữ được thành tích trong kỳ thi lại mà cậu đã chuyên tâm học hành mấy ngày, không ngờ quan hệ của Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh lại tiến bộ nhanh chóng như vậy?

Không phải, thành tích bọn họ tốt như thế, bọn họ học lúc nào vậy?

“Sưởng ca, em nghe nói lần trước Hoắc Thành xin nghỉ bệnh, đại tiểu thư còn tự mình đi thăm cậu ta.” Sau khi Hoắc Thành đi rồi, Hồng Hồng liền nói với Phương Nhất Sưởng: “Cậu ta dùng khổ nhục kế đó!”

Phương Nhất Sưởng mắng: “Quá đê tiện!”

“Đúng! Nếu không, hay chúng ta cũng dùng khổ nhục kế đi?”

“Có tác dụng sao?”

“Chắc là có đi, anh xem, lần trước anh bị oan uổng vụ gian lận kìa, đại tiểu thư cũng rất quan tâm mà.”

“Mày nói có đạo lý.” Phương Nhất Sưởng xoa cằm, bắt đầu suy tư tính khả thi của vụ khổ nhục kế này.

Sáng sớm thứ bảy, Hoắc Thành vẫn tiếp tục đi đón Thẩm Oản Doanh đến biệt thự giữa núi. Chẳng qua lần này Thẩm Oản Doanh không xuống tầng hầm ca hát mà ôm một chiếc notebook để giúp Hoắc Thành tìm tin tức về vụ tai nạn xe bảy năm trước.

Quản gia đặt một ít đồ ăn cùng đồ uống ở trong phòng, Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh ngồi đối diện với nhau trước bàn, tập trung mà làm chuyện của mình.

“Cậu xem cái này đi.” Thẩm Oản Doanh xoay máy tính trước mặt mình qua cho Hoắc Thành: “Tai nạn xe năm ấy xảy ra ở vịnh Tam Cầm, tớ tìm bút ký du lịch về vịnh Tam Cầm trong đoạn thời gian ấy thì thấy được cái này.”

Hoắc Thành đưa mắt nhìn màn hình, trên trang bút ký du lịch dài dòng, tác giả có nhắc tới tai nạn xe lúc ấy, Thẩm Oản Doanh còn riêng đánh dấu đoạn ấy cho anh.

“Trọng điểm là bình luận bên dưới này.” Thẩm Oản Doanh nói: “Có người nói lúc ấy nhìn thấy trong chiếc xe dừng ở vịnh Tam Cầm có ngồi hai người.”

Lông mày của Hoắc Thành hơi nhíu lại, xác thật là bên dưới có người đăng một bình luận như vậy, nhưng tính chân thực của bình luận này cũng không cách nào khảo chứng.

Rốt cuộc lúc ấy khi xe được vớt từ trong biển lên đã chỉ có thi thể của mẹ anh.

Sau khi sự cố phát sinh, cảnh sát nhất định đã điều tra xung quanh trước, nếu trong xe thật sự còn ngồi một người thì nhất định là bọn họ sẽ biết được. Trên đường còn có nhiều camera như vậy, chỉ cần trích xuất là có thể xem được trong xe có mấy người.

“Nhưng cái này cũng không chứng minh được là do người ở trên xe làm.” Thẩm Oản Doanh quay notebook lại đối diện mình: “Nếu thật sự có người này, cậu đoán sẽ là ai đây?”

Là ai gặp mặt mẹ Hoắc Thành lần cuối cùng?

Trong lòng Hoắc Thành đã có đáp án, lúc mẹ anh xảy ra tai nạn xe thì ba anh đang ở bên cạnh anh, hai người đang định đến biệt thự để đón mẹ về nhà.

Vậy người có khả năng nhất chính là người đàn ông kia.

Ánh mắt của Hoắc Thành liếc về phía bức tranh sơn dầu đặt ở ven tường, anh nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy bức tranh kia.

“Làm sao vậy?” Thẩm Oản Doanh cũng đứng lên theo, cô tò mò hỏi anh.

Hoắc Thành nghiên cứu khung tranh một chút, sau đó tự tay gỡ cái khung ra: “Chỉ là đột nhiên có một ý tưởng.”

Thẩm Oản Doanh không nói gì, yên tĩnh nhìn anh gỡ ra khung kính và l*иg ảnh. Cái khung tranh này là do bên khách sạn lắp lên, cũng không phải là khung tranh gì quý báu, không phải là không thể gỡ.

Sau khi Hoắc Thành lấy bức tranh sơn dầu ra xong liền lật mặt trái của bức tranh lại.

Chỗ góc phải bên dưới của bức tranh sơn dầu có một ít dấu vết nhợt nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra được hai chữ:

Hướng Xung.