Từ Huệ Linh.
Đây là tên của nữ sinh kia.
Hoắc Thành thêm wechat của cô, sau đó nhận được ảnh chụp. Phương Nhất Sưởng nắm được chứng cứ quan trọng trong tay, còn không quên ở bên cạnh Hoắc Thành nói mát: “Hiện tại tớ phải nói cho đại tiểu thư biết, cậu với nữ sinh khác thêm wechat của nhau.”
Hoắc Thành vẫn không để ý cậu ta, chỉ nhìn tên liên hệ mới lưu trong điện thoại.
Vừa rồi anh đã cẩn thận suy nghĩ một lần, mặc kệ đời trước hay là đời này, anh thật sự không hề quen người nào tên là Từ Huệ Linh. Nhưng lúc anh nhìn khuôn mặt kia, đúng là có một loại cảm giác quen thuộc..
Nhất định là anh từng gặp qua nữ sinh kia ở đâu.
Vốn là Phương Nhất Sưởng chỉ đùa giỡn với Hoắc Thành nhưng lúc này thấy anh nhìn chằm chằm Wechat của Từ Huệ Linh thì trong lòng cũng có chút bồn chồn: “Không phải chứ, Hoắc Thành, cậu sẽ không nhìn trúng cô ta chứ?”
Ngoại hình của nữ sinh kia cũng coi như thanh tú, nhưng hoàn toàn không thể so với đại tiểu thư nha, Hoắc Thành không phải là thật sự đi thích người khác chứ?
“Hiện tại tớ phải gửi tin nhắn cho đại tiểu thư.” Phương Nhất Sưởng vui vẻ phấn chấn mà tag Thẩm Oản Doanh ở trong nhóm chat.
Hoắc Thành thấy cậu ta đang gửi tin nhắn ở trong nhóm liền thuận tay mà đá cậu ta ra.
Phương Nhất Sưởng: “......”
Quản trị viên thì ghê gớm lắm sao! Quản trị viên thì có thể tùy tiện đá người khác sao!
…...Hình như đúng thật là có thể. :)
Sau khi giúp Phương Nhất Sưởng lấy được chứng cứ xong, Hoắc Thành cũng không quan tâm chuyện này nữa, chuyện còn lại đều giao cho Phương Nhất Sưởng tự mình đi xử lý. Anh đi về nhà, cơm nước xong thì đi lên lầu về phòng của mình.
Dạo này buổi tối mỗi ngày anh đều sẽ voice chat cùng với Thẩm Oản Doanh để cùng nhau làm bài tập.
Kỳ thật Thẩm Oản Doanh có cảm xúc chán ghét với học tập tương đối nghiêm trọng, nhưng cô vẫn luôn giả vờ rất khá. Mỗi lần đọc sách hay là giải đề, phiền muộn cùng hậm hực đều đang đọng lại trong lòng cô, Thẩm Oản Doanh chỉ có thể dựa vào mỗi lần chuồn đi ca hát để giải tỏa. Hiện tại cô với Hoắc Thành đã có căn cứ bí mật, áp lực cô tích lũy sau mỗi tuần đều có thể kịp thời giải tỏa, hơn nữa cô phát hiện, hình như khi cô giải đề với Hoắc Thành việc học cũng không còn khó khăn như trước kia nữa.
Tuy rằng bọn họ cách nhau rất xa nhưng tai nghe có thể mang tiếng thở của đối phương truyền vào trong tai mình rõ ràng, tiếng động khi anh lật trang giấy, tiếng sàn sạt của ngòi bút anh viết trên bài thi, cô đều có thể nghe được rõ ràng, phảng phất giống như anh đang ngồi ở bên cạnh mình.
Hôm nay bởi vì Hoắc Thành đi ra ngoài với Phương Nhất Sưởng nên online muộn hơn trước kia một chút.
Anh với Thẩm Oản Doanh tạo một nhóm chat riêng, chỉ là để voice làm bài tập.
“Tớ đây.” Hoắc Thành đeo tai nghe lên rồi nói một câu.
Thẩm Oản Doanh thấy Hoắc Thành online liền mở mic rồi hỏi anh: “Chuyện giải quyết xong rồi à?”
“Ừ.” Hoắc Thành tuỳ tay mở ra một đề thi ở trên bàn, trả lời Thẩm Oản Doanh: “Hàng xóm của Đồng Văn Tĩnh chụp được ảnh của cô ta với học sinh trường Trung học số 2, chuyện dư lại để cho Phương Nhất Sưởng tự mình xử lý đi.”
“Ừm.”
Thẩm Oản Doanh dừng một chút, giống như muốn nói cái gì, Hoắc Thành cảm giác được cô muốn nói lại thôi, chủ động mở miệng: “Cậu đừng có nghe Phương Nhất Sưởng nói bậy, nữ sinh kia là vì gửi ảnh chụp qua cho tớ nên mới thêm Wechat của nhau.”
Thẩm Oản Doanh sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ thành tiếng: “Tớ không phải là muốn nói cái này.”
“Ừ?”
“Chính là…...lúc trước tớ đi hát ở quán Karaoke có vô ý nhìn thấy Khâu Tử Tình đi chung với học sinh của trường Trung học số 2.” Lúc ấy Thẩm Oản Doanh cũng không nghĩ nhiều, nhà Khâu Tử Tình ở gần Trung học số 2, cậu ta có người quen ở Trung học số 2 không có gì lạ. Nhưng chuyện lần này của Phương Nhất Sưởng, Khâu Tử Tình cũng chen chân vào, giống như là không thoát được liên hệ với những bạn học ở Trung học số 2 kia.
Hoắc Thành nói: “Ừ, người ở trên ảnh chụp cũng là học sinh Trung học số 2, chắc là bọn họ thông đồng với nhau.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Khâu Tử Tình chán ghét Phương Nhất Sưởng như vậy sao?”
Hoắc Thành lại nói: “Phương Nhất Sưởng rất biết làm người khác cảm thấy chán ghét.”
Thẩm Oản Doanh: “……”
Trong lúc bọn họ cùng nhau làm bài tập thì Phương Nhất Sưởng đã gửi chứng cứ này cho nhà trường. Sau khi nhìn thấy ảnh chụp, phòng tuyến tâm lý của Đồng Văn Tĩnh cuối cùng cũng tan vỡ, cô ta lập tức nói ra toàn bộ sự việc.
Đề thi là cô ta tiết lộ cho Tôn Hân Dật, tuy rằng nói ra có chút không thể tưởng tượng được nhưng cô ta vẫn luôn bị Tôn Hân Dật uy hϊếp.
Chuyện bắt đầu kể từ khi có lần cô ta vô tình bắt gặp Tôn Hân Dật cùng với mấy nam sinh đang hút thuốc. Cô ta tiến lên nói bọn họ vài câu, không nghĩ tới đối phương trực tiếp ném tàn thuốc lên trên người cô ta.
Đồng Văn Tĩnh chỉ là một cô giáo trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, Tôn Hân Dật lại là người trưởng thành sắp hai mươi tuổi, trên danh nghĩa bọn họ là cô trò nhưng thật ra Đồng Văn Tĩnh mới là người yếu thế.
Sau chuyện này, dường như Tôn Hân Dật tìm được niềm vui khi bắt nạt Đồng Văn Tĩnh, khi đi học, bọn họ sẽ cố ý ném mực nước lên trên áo sơ mi trắng của cô, sẽ đùa giỡn tục tĩu với cô, thậm chí còn cố ý chặn đường cô trên đường về nhà.
Đến cuối cùng, bọn họ mở miệng đòi đề thi.
Cô cho bọn họ đề thi, lại im lặng không nói, đều là bởi vì sợ hãi Tôn Hân Dật, cô không biết lần sau hắn sẽ làm cái gì.
“Tôn Hân Dật là một thằng rác rưởi.” Lúc ăn cơm trưa, Phương Nhất Sưởng tức giận mắng một câu.
Chân tướng sự việc đã lộ ra, hiềm nghi của Phương Nhất Sưởng cũng được rửa sạch nhưng mọi người cũng không cảm thấy vui vẻ.
“Tớ nghe ba nói, cô Đồng đã từ chức, hình như là định về quê.”
Nghe xong lời Quý Diệu nói, Triệu Nghệ Manh thở dài: “Thật ra cô ấy cũng rất thảm, gặp được loại học sinh như Tôn Hân Dật. Thật ra chuyện này đều là bởi vì cô ấy bị uy hϊếp, hẳn là không cần phải từ chức như vậy đâu nhỉ?”
Phương Nhất Sưởng nói: “Cô ấy về quê để trốn Tôn Hân Dật.”
Rốt cuộc lần này nhà trường cũng đuổi học Tôn Hân Dật, cậu ta té đau như vậy, còn không tìm Đồng Văn Tĩnh để trả thù sao?
Triệu Nghệ Manh lại thở dài, nói với giọng nặng nề: “Có lẽ đây chính là cuộc sống.”
“……” Phương Nhất Sưởng trầm mặc một chút, sau đó lại nói với cô ấy“Đừng quên ngày mai có buổi thi lại.”
Triệu Nghệ Manh: “……”
Cuộc sống nha. :)
Hôm mấy trường cấp ba tổ chức thi lại, Đồng Văn Tĩnh cũng thu dọn xong đồ vật của mình, trả lại phòng thuê, chuẩn bị rời khỏi thành phố A.
Lúc Từ Huệ Linh tan học trở về thì chạm mặt cô ấy, nhà Đồng Văn Tĩnh đã dọn xong, chỉ còn lại hai rương hành lý: “Cô Đồng, cô muốn dọn đi rồi sao?”
“Ừ” Đồng Văn Tĩnh vừa sửa sang lại hành lý vừa trả lời: “Cô định về quê.”
Từ Huệ Linh đứng ở một bên nhìn cô ấy thu dọn đồ vật, không nói gì nữa, Đồng Văn Tĩnh kéo lại khoá kéo của rương hành lý rồi đi từ trong phòng ra: “Cô đi đây.”
“Dạ.” Từ Huệ Linh tránh đường cho cô ấy. Đồng Văn Tĩnh kéo rương hành lý tới trước thang máy xong lại quay đầu nhìn người nữ sinh một cái: “Từ Huệ Linh.”
“Dạ.”
Đồng Văn Tĩnh cười cười với cô ta: “Cô, chính là vì quá yếu đuối, hy vọng em có thể không giống như cô, có thể dũng cảm một chút.”
Từ Huệ Linh hơi sửng sốt, cô nhìn Đồng Văn Tĩnh bước vào thang máy, một lát sau khoé miệng lại nhấc lên một nụ cười châm chọc.
Lời hay thì ai mà không biết nói đây?
Cô thu hồi lại tầm mắt, đi về nhà mình, mới vừa bước tới cửa, Từ Huệ Linh đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đập đồ.
Cô thong dong rút lại bàn tay đang chuẩn bị mở cửa, đổi hướng đi tới phòng 706 ở bên cạnh, ngồi xuống.
Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, kể từ khi còn nhỏ tới giờ, loại âm thanh đập đồ này chưa bao giờ ngừng lại. Cứ ba ngày hai lần, ba mẹ cô ta lại đánh nhau, không phải là một bên đơn thuần bị đánh mà là hai bên đánh lẫn nhau. Cô vẫn luôn không rõ, vì sao bọn họ đã như vậy rồi mà còn không ly hôn?
Bọn họ sẽ giống như bị mất trí nhớ, sau khi mỗi lần đánh một trận xong thì cảm tình sẽ tốt hơn một chút, nhưng qua một đoạn thời gian thì lại bắt đầu nhìn nhau không vừa mắt. Khi Từ Huệ Linh còn nhỏ sẽ thường xuyên bị bọn họ ngộ thương, sau đó cô học được nhìn mặt đoán ý, chỉ cần vừa có cảm giác bọn họ chuẩn bị đánh nhau, cô sẽ lập tức chạy ra khỏi nhà trước.
Bọn họ ở chỗ này đã rất nhiều năm, âm thanh đập đồ ầm ĩ như vậy, qua một đoạn thời gian sẽ xảy ra một lần, nhưng mà không có một hàng xóm nào hỏi han, ngay cả một người tới xem cũng không có.
Từ Huệ Linh biết ở đây, người ở chỗ này đều thuộc về tầng đáy chót của xã hội, ngay cả cuộc sống của bọn họ cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản là không rảnh để quan tâm người khác.
Thang máy truyền ra một tiếng “Đinh”, theo đó là tiếng bước chân lười nhác dần dần tới gần. Từ Huệ Linh vui sướиɠ mà ngẩng đầu lên, nhìn người đang bước tới: “Anh Hướng Xung, anh về rồi.”
Hướng Xung nhìn thoáng qua hàng xóm phòng 707, sau đó cúi đầu hỏi cô gái nhỏ đang ngồi xổm ở trước cửa nhà mình: “Lại đánh nhau rồi?”
“Dạ.” Từ Huệ Linh đứng lên, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh Hướng Xung, em có thể qua nhà anh chơi không?”
Trong một đêm mưa, sau khi Hương Xung nhất thời nảy lòng tốt dẫn cô về nhà mình, chỗ này liền thành điểm tránh nạn của Từ Huệ Linh.
Hướng Xung xách theo túi nilon, bên trong chứa chút mì gói và đồ ăn vặt linh tinh. Hắn thở dài, lấy chìa khoá mở cửa ra: “Nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi chú là anh Hướng Xung, chú đã là người ba mươi mấy tuổi, làm chú của cháu còn dư dả.”
Từ Huệ Linh nói: “Nhưng mà anh nhìn giống anh.”
“Có anh trai nào trông tang thương giống chú sao?”
“Chú so với mấy anh trai gì kia đẹp trai hơn nhiều!”
“......”
Một tuần hỗn loạn rốt cuộc cũng trôi qua, mà Hoắc Thành vừa mới tham gia thi lại xong cũng không có thời gian nghỉ ngơi------bởi vì vòng thứ nhất của cuộc thi bắn cung sắp xếp vào cuối tuần này.
Điền Vũ cực kỳ sợ Hoắc Thành đột ngột đổi ý, lúc ở trong trường không ngừng nhắc đi nhắc lại thời gian và địa điểm thi đấu cho anh, còn nói muốn tự mình đến nhà Hoắc Thành đón anh đi, giống như chỉ hận không thể buộc anh lên trên người mình.
“Cậu nói thêm một chữ nữa thì tôi không đi.”
Một câu này của Hoắc Thành làm Điền Vũ sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng. Trần Cảnh Minh bên trường Trung học số 2, thành tích của hai lần thi đấu gần nhất đều tốt hơn cậu, cậu còn định trông cậy vào Hoắc Thành để rửa mối nhục xưa.
Đợi Điền Vũ yên tĩnh, Hoắc Thành mới cầm cung tiễn lên rồi bắt đầu luyện tập.
Sau khi huấn luyện kết thúc, anh đổi lại đồng phục trường đứng chờ Thẩm Oản Doanh cùng nhau đi về. Lúc Khâu Tử Tình đi từ sân thể dục về phòng học liền thấy Hoắc Thành đứng ở chỗ đó, lập tức muốn đi lên chào hỏi với anh.
“Bạn Hoắc Thành.” Khâu Tử Tình đi đến trước mặt rồi cười nói nhìn anh: “Cậu kết thúc huấn luyện hôm nay rồi à?”
“Ừ.” Hoắc Thành trả lời bằng một câu cực kỳ ngắn gọn, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta. Dù sao Khâu Tử Tình cũng là một nữ sinh, thái độ cự người ngàn dặm như vậy của Hoắc Thành, làm cho cô ta cực kỳ không dễ chịu: “Bạn Hoắc Thành, có phải là cậu còn trách tớ tố giác Phương Nhất Sưởng không? Cái đó thật sự là do tớ nhìn nhầm, tớ đã giải thích rõ ràng với trường học rồi.”
Hoắc Thành lại nói: “Chuyện của cậu ta không liên quan tới tôi.”
Khâu Tử Tình mím mím môi, truy vấn anh: “Vậy sao cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy? Mọi người đều là bạn học……”
Cô ta còn chưa nói xong, Thẩm Oản Doanh thay xong quần áo đã đi ra nói: “Hoắc Thành, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Thành quay người lại, chờ cô đi đến trước mặt mình rồi mới gật gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt của Khâu Tử Tình dừng ở trên người hai bọn họ, Thẩm Oản Doanh cũng nhìn cô ta một cái, hỏi cô ta: “Khâu Tử Tình, cậu có chuyện gì sao?”
Khâu Tử Tình không trả lời, một mình quay người đi mất.
Hoắc Thành không để ý cô ta, chỉ nhìn Thẩm Oản Doanh mà nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh cũng cười cười với anh, hai người sóng vai đi ra ngoài trường: “Đúng rồi, ngày mai cậu thi rồi, tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu.”
Cô với Điền Vũ đều không cần thi vòng thứ nhất, có thể trực tiếp vào vòng sau, nhưng ngày mai là ngày Hoắc Thành thi đấu, thế nào thì cô cũng phải đi xem.
Hoắc Thành nói: “Ngày mai phải thi đấu nên không thể đến biệt thự hát rồi.”
“Không sao, đi xem cậu thi đấu cũng được mà.”
Hoắc Thành hơi hơi nhếch môi dưới, hỏi cô: “Cậu nói thế nào với mẹ cậu?”
“Cứ nói thẳng thôi.” Nói lời này xong, Thẩm Oản Doanh lại e lệ một chút, sau đó nhếch lên đuôi lông mày nhìn Hoắc Thành, nói tiếp: “Cậu không biết đâu, mẹ tớ rất thích cậu, cứ luôn khen cậu ở trước mặt tớ. Tớ nói muốn đi xem cậu thi đấu thì mẹ nhất định đồng ý.”
Ý cười trên khoé miệng của Hoắc Thành lại rõ ràng thêm một ít: “Vậy là tốt rồi.”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi?”
“Ừ, sáng ngày mai tớ tới nhà đón cậu.”
“Ừ.”
Sau khi hẹn với Hoắc Thành xong, Thẩm Oản Doanh liền về nhà nói chuyện này với Giang Du, giống với những gì cô nghĩ, Giang Du vừa nghe nói ngày mai Hoắc Thành chuẩn bị tham gia thi bắn cung thì lập tức đồng ý cho Thẩm Oản Doanh đi.
“Hoắc Thành đúng là cái gì cũng biết.”
Giang Du nói một câu như vậy, Thẩm Oản Doanh lập tức nịnh hót nói theo: “Dạ, cậu ấy còn rất mạnh, năm nay rất có hy vọng lấy được giải nhất.”
Giang Du gật gật đầu, nói với cô: “Vậy con lên lầu học trước đi, ngày mai muốn đi ra ngoài xem thi đấu thì hôm nay tranh thủ học nhiều thêm một ít.”
“Dạ mẹ.” Hiện tại bởi vì cô đều mở mic làm bài tập với Hoắc Thành, cho nên Thẩm Oản Doanh đã không còn phản cảm với việc học như lúc trước.
Suy nghĩ tới việc ngày mai Hoắc Thành phải có trạng thái tốt để thi đấu, mới 9 giờ tối Thẩm Oản Doanh đã thúc giục anh đi nghỉ ngơi. Buổi tối Điền Vũ cũng không rảnh rỗi, lại gửi cho Hoắc Thành một tin nhắn ghi thời gian và địa điểm thi đấu, cũng thêm một lần nữa tỏ vẻ muốn tự mình tới đón anh.
Hoắc Thành dùng hai chữ “không cần” lạnh nhạt để từ chối.
Thi đấu bắt đầu lúc 10 giờ, 7 giờ rưỡi Hoắc Thành đã chờ ở trước cửa nhà Thẩm Oản Doanh. Trong khoảng thời gian này xe nhà họ Hoắc sẽ thường xuyên lui tới cửa nhà họ Thẩm, rốt cuộc Thẩm Khiêm đã tập mãi thành quen, không còn giống như lần đầu tiên mà muốn đi ra ngoài với Thẩm Oản Doanh.
Trên đường đi, Thẩm Oản Doanh truyền lại cho Hoắc Thành rất nhiều kinh nghiệm thi đấu, tuy rằng cô loáng thoáng cảm thấy rằng Hoắc Thành hoàn toàn không cần. Nhưng Hoắc Thành vẫn luôn nghe rất nghiêm túc, cô nói cái gì anh cũng gật đầu bảo ừ.
Điền Vũ làm trưởng câu lạc bộ bắn cung, cậu ta còn đến sớm hơn cả bọn họ. Hôm nay ngoại trừ Hoắc Thành thì câu lạc bộ cũng có mấy bạn học khác cũng phải tham gia thi đấu, cho nên cậu ta tới địa điểm thi sớm một chút để chuẩn bị, thuận tiện nhận một vài phỏng vấn của truyền thông.
Tuy rằng cuộc thi bắn cung của học sinh cấp ba thật sự là chuyện nhỏ trong chuyện nhỏ, nhưng làm cũng đã làm, bên tổ chức vẫn sẽ mời một vài cánh nhà báo tới.
Lúc trước Điền Vũ đã từng được hạng nhất một vài lần, ở trong giới cũng coi như là có chút danh tiếng, nên không ít truyền thông đều đến phỏng vấn cậu. Nhận phỏng vấn xong, Điền Vũ lại gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho Hoắc Thành: “Alo, Hoắc Thành, cậu đến chỗ nào rồi?”
Hoắc Thành nói: “Sắp tới nơi.”
“Cậu phát định vị cho tớ đi, tớ xem xem.”
Hoắc Thành: “......”
Lúc trước anh không nhận ra, hoá ra Điền Vũ chính là loại bạn mẹ già.
Thẩm Oản Doanh gửi định vị cho Điền Vũ, nói với cậu ta cô đang ở bên cạnh Hoắc Thành, lúc này Điền Vũ mới chịu yên tâm.
Xe không chạy vào được nơi thi đấu nên tài xế dừng xe ở bên ngoài. Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh cùng nhau đi bộ qua, lúc tới nơi đã thấy được có không ít người tới xem.
“Nhiều khán giả hơn tớ nghĩ.”
Thẩm Oản Doanh cười cười, nói với Hoắc Thành: “Dù sao thì cuộc thi này đã tổ chức nhiều năm rồi nên vẫn có không ít người biết đến.”
Từ xa xa, Điền Vũ vừa nhìn thấy Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh thì giống như là thấy được người thân mà chạy tới: “Cuối cùng các cậu cũng tới rồi.”
Hoắc Thành cõng cung tên của mình trên người, thờ ơ đứng ở chỗ đó. Khi anh ở nước ngoài vẫn luôn dùng chiếc cung này, khi về nước không cầm về, là sau này anh nhờ ba gửi bưu cục về đây.
Điền Vũ thấy anh bình tĩnh đến mức như người chuẩn bị tham gia không phải là mình thì cũng thu bớt lại cảm xúc: “Khụ, cái đó, có cần tớ giúp cậu giãn cơ không?”
“Không cần.”
“À” Điền Vũ rất hiểu chuyện mà gật đầu: “Vậy tớ giới thiệu cho cậu đối thủ hôm nay nhé?”
“Không cần.”
“......Cũng phải, tuyển thủ tương đối lợi hại thì đều không cần thi vòng thứ nhất, những người còn lại cũng không xuất sắc lắm.” Điền Vũ nói, sau đó chỉ cho anh nhìn một nam sinh đang làm nóng người ở cách đó không xa: “Cậu thấy người đang mặc áo thun xanh kia không? Cậu ta là người có thực lực mạnh nhất hôm nay ngoại trừ cậu, cậu… cũng không cần cẩn thận với cậu ta đâu.”
Điền Vũ nói tới cuối lại cứng rắn sửa miệng lại.
Hoắc Thành thờ ơ trả lời: “Ừ.”
Hôm nay sẽ tiến hành xếp hạng trước, mỗi người bắn sáu ống, mỗi ống có sáu mũi tên, sau đó căn cứ thành tích mà tiến hành đào thải theo trình tự.
Sân ở nông trường Tinh Quang rất trống trải, dựa theo yêu cầu hội trường đều được xếp ở đằng sau sân vận động. Điền Vũ dẫn theo Hoắc Thành làm xong các thủ tục trước khi thi đấu, sau đó mới đi tìm chỗ ngồi xem thi đấu với Thẩm Oản Doanh.
Số thứ tự của Hoắc Thành là số 9, Điền Vũ thấy anh cầm cung tên đi lên sân khấu thì khẩn trương muốn chết mà hô lên: “Tới tới!”
Thẩm Oản Doanh ở bên cạnh cậu ta nói: “Hội trưởng, cậu bình tĩnh một chút đi, đừng để cho người khác chế giễu.”
“Cậu nói đúng.” Hôm nay mặc dù đối thủ một mất một còn của cậu ta là Trần Cảnh Minh không tới nhưng có những học sinh Trung học số 2 khác cũng tới, cậu ta cần phải biểu hiện bình tĩnh một chút, tránh cho khi bọn họ trở về lại nói xấu cậu ta ở trước mặt Trần Cảnh Minh.
Người mặc áo thun xanh cậu ta nhắc tới với Hoắc Thành ban nãy cũng đứng ở bên cạnh Hoắc Thành, có số báo danh 10. Người mặc áo thun xanh biết Hoắc Thành là người Điền Vũ cử ra nên nhấc cằm đánh giá anh: “Cậu ở trường tư thục số một hả? Lúc trước chưa từng thấy cậu nha.”
Hoắc Thành vừa điều chỉnh cung của mình vừa trả lời lại một câu: “Mới gia nhập.”
“À.” Người áo thun xanh cười nói một tiếng: “Ngoại hình cậu như vậy, nói là đi tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nam tôi cũng tin, cậu thật sự biết bắn cung sao?”
Hoắc Thành không nói gì, người nọ giống như là càng hăng hái: “Điền Vũ có phải là thật sự không tìm thấy ai nữa không? Cũng phải, câu lạc bộ của mấy cậu đều là muốn tham gia để ngắm Thẩm Oản Doanh mà, làm gì có ai đi tập trung bắn cung nữa?”
Hoắc Thành nhắm thử tấm bia ở phía trước, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cậu ồn thật.”
Người nọ: “......”
A, lúc này còn kiêu ngạo như vậy, đợi lát nữa làm cho cậu muốn khóc cũng khóc không xong.
Rất nhanh, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu thi đấu, không khí ở trường thi cũng trở nên khẩn trương hơn. Các tuyển thủ từng người từng người nhắm bắn bia ngắm của mình, Hoắc Thành bắn được một nửa trong số 36 mũi tên của mình xong, tuyển thủ áo xanh ở bên cạnh anh có chút muốn ứa nước mắt.
Vãi chưởng, Điền Vũ tìm ở đâu ra một cao thủ như vậy?! Trình độ này, nói cậu ta ở trong đội tuyển chuyên nghiệp cậu cũng tin! Vậy mà còn ở chỗ này làm nhục học sinh cấp ba thi đấu nghiệp dư?
Rốt cuộc là mất đi nhân tính hay là đạo đức bị chôn vùi!
Điền Vũ thấy Hoắc Thành biểu hiện xuất sắc như vậy cũng hơi thấy lo lo: “Xong rồi xong rồi, lần này thành tích của Hoắc Thành thật sự là quá tốt.”
Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành phát huy xuất sắc như vậy thì rất vui vẻ: “Thành tích tốt như vậy không ổn sao?”
Điền Vũ lắc đầu thở dài: “Tớ muốn cậu ấy làm vũ khí bí mật để đối phó với Trần Cảnh Minh, hôm nay cậu ấy biểu hiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm cho Trần Cảnh Minh chú ý!”
Thẩm Oản Doanh nói: “Yên tâm đi, cứ coi như cậu ta chú ý thì cũng không phải là đối thủ của Hoắc Thành.”
Điền Vũ: “......”
Cảm ơn, được an ủi rồi.
Ngoài trừ các tuyển thủ thì có rất nhiều truyền thông cũng chú ý tới Hoắc Thành. Vốn dĩ Hoắc Thành đã dựa vào ngoại hình xuất sắc mà đạt được nhiều cảnh quay nhất của người quay phim, hiện tại cuộc thi mới tiến hành được một nửa mà thành tích của anh còn như ngựa phi nước đại, gần như tất cả truyền thông đều vây lại bên cạnh Hoắc Thành.
Sau khi bắn xong 36 mũi tên, giám khảo bắt đầu tiến hành việc thống kê tổng điểm, các bên truyền thông đã gấp không chờ nổi mà bắt đầu phỏng vấn Hoắc Thành.
Điền Vũ có một loại dự cảm, những cảnh quay buổi sáng khi cậu ta phỏng vấn, có thể là sẽ bị Hoắc Thành chiếm hết. :)
Uổng cho trước khi ra ngoài cậu ta còn đặc biệt gội sạch đầu.
Kết quả sau khi thống kê xong, chẳng có gì bất ngờ, Hoắc Thành đã giành được hạng nhất, hơn nữa còn lấy ưu thế tuyệt đối mà vứt xa tuyển thủ mặc áo xanh xếp hạng thứ hai.
Cậu trai mặc áo thun xanh đã sớm không còn khí phách hăng hái giống như trước khi thi đấu nữa, cả người cứ giống như bị suy sụp nặng.
Sau khi nghỉ ngơi hai mươi phút rồi, lại bắt đầu tiến hành lượt thi đấu xếp hạng lần thứ hai, tất cả tuyển thủ cũng giống như vừa rồi, lại bắn 36 mũi tên, cuối cùng dựa theo tổng thành tích của hai lần mà xếp hạng.
Đợt thứ hai Hoắc Thành vẫn phát huy tốt như trước, người mặc áo thun xanh bên cạnh anh lại biểu hiện kém hơn vòng thứ nhất.
Điền Vũ nhìn liền cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp hoạ: “Cậu ta nóng ruột rồi, cậu ta nóng ruột rồi, cậu ta ruột rồi.”
Nếu có thể thấy biểu cảm này của Trần Cảnh Minh thì cậu ta không còn gì nuối tiếc!
Xong hai vòng thi đấu, thành tích của Hoắc Thành lại càng bỏ xa những tuyển thủ khác, sau khi cộng xong tổng điểm thì danh sách đối chiến vòng đầu cũng được công bố. Vòng đào thải sẽ diễn ra vào ngày mai, sân đấu vẫn là ở nông trường Tinh Quang.
Buổi thi đấu hôm nay xem như đã được hạ màn, Điền Vũ định mời mọi người cùng ăn một bữa cơm để chúc mừng, nào biết truyền thông vẫn còn đang vây lấy Hoắc Thành phỏng vấn, cậu ta hoàn toàn không chen vào được.
Rõ ràng là buổi sáng không có nhiều phóng viên như vậy. :)
Thẩm Oản Doanh nói với cậu ta: “Mọi người về trước đi, tớ ở chỗ này chờ Hoắc Thành.”
“Được rồi.” Điền Vũ cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này, chỗ này không có vị trí cho cậu ta.
Sau đó Điền Vũ dẫn những thành viên trong câu lạc bộ đi mất, chỉ còn Thẩm Oản Doanh ở lại chờ Hoắc Thành. Hoắc Thành đưa mắt nhìn về hướng cô xong cũng không tiếp tục nhận phỏng vấn nữa, anh nói gì đó với bọn họ rồi rời đi.
Có phóng viên oán giận bảo: “Cậu ta nói quá ít, cứ cảm giác như chỉ có chúng ta nói ấy!”
Một phóng viên khác lại nói: “Cậu cần xem cậu ta nói chuyện sao? Chỉ cần có ảnh chụp của cậu ta thôi là đã có thể hấp dẫn người xem rồi.”
“......” Rất có lý.
Hoắc Thành giao cung tên của mình cho tài xế, để tài xế cầm về lại xe giúp anh trước, sau đó mới đi đến trước mặt Thẩm Oản Doanh hỏi cô: “Giữa trưa có muốn ăn cơm ở đây không? Lần trước không phải cậu nói muốn thả diều sao, buổi chiều chúng ta còn có thể thả diều một lát.”
Lớp khẩu ngữ chiều nay của Thẩm Oản Doanh đã bị đẩy xuống hai giờ, cô thật sự có thể ở đây chơi trong chốc lát: “Được đấy.”
Hoắc Thành đi cùng cô về hướng nhà ăn, chỗ này có mấy món xào dân quê, cũng có buffet cơm tây, hương vị đều không tệ lắm. Hai người vừa thương lượng một lát nữa ăn cái gì, vừa đi về khách sạn ở nông trường Tinh Quang.
Trong đại sảnh, người phụ trách lần trước giúp Hoắc Thành xử lý bức tranh sơn dầu cũng có mặt, anh ta nhận ra Hoắc Thành, nhìn thấy anh lại đây liền tới chào hỏi: “Cậu Hoắc Thành, không nghĩ tới cậu có thể bắn cung tốt như vậy. Vừa nãy tôi cũng ở bên kia xem cậu thi đấu.”
Hoắc Thành cũng còn nhớ rõ anh ta, anh hơi hơi gật đầu rồi nói: “Chào anh.”
Người phụ trách cười nói: “Không ngờ là học sinh cấp ba cũng có trình độ như vậy, ngày mai cậu sẽ tới nữa đúng không?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, lần trước không phải cậu hỏi tôi về chuyện tranh sơn dầu sao?” Anh ta đưa mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh mình, sau đó giới thiệu với Hoắc Thành: “Vị này chính là tổng giám đốc Hứa của chúng tôi, chị ấy làm việc ở chỗ này nhiều năm rồi. Cậu có thể hỏi chị ấy xem, nói không chừng chị ấy sẽ biết chuyện.”
Hoắc Thành hơi hơi sửng sốt, anh nhìn về phía người phụ nữ mặc quần áo chỉn chu kia. Tổng giám đốc Hứa cũng nhìn Hoắc Thành, hỏi anh: “Bức tranh sơn dầu lần trước chính là do cậu nhận đi sao? Tôi nghe nói đó là do mẹ cậu vẽ?”
“Đúng vậy.”
“À…...chuyện đó tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy còn ồn ào rất lớn.” Tổng giám đốc Hứa nói với Hoắc Thành: “Chúng ta về văn phòng tôi nói đi.”
Hoắc Thành nhìn nhìn Thẩm Oản Doanh, Thẩm Oản Doanh gật đầu, đi cùng anh tới văn phòng tổng giám đốc Hứa.
Tổng giám đốc Hứa rót cho bọn họ hai chén nước, sau đó ngồi xuống trên ghế của mình: “Tôi nhớ rõ mẹ cậu lúc ấy là tới cùng một người đàn ông.”
Con ngươi Hoắc Thành hơi hơi động đậy: “Đàn ông? Là ba tôi sao?”
Tổng giám đốc Hứa cười cười, dường như có chút khó xử mà nói: “Chúng tôi không hỏi chuyện riêng của khách hàng, nhưng sau đó lại có một người đàn ông khác tới đây tìm mẹ cậu, còn đánh nhau với vị khách đi cùng mẹ cậu nữa, lúc đó thiếu chút nữa là chúng tôi báo cảnh sát rồi.”
Thật ra loại chuyện này phát sinh ở khách sạn không hề hiếm lạ một chút nào, sở dĩ tổng giám đốc Hứa còn nhớ rõ chuyện này là bởi vì lúc ấy có liên lụy tới uy tín và danh dự nhà họ Hoắc của thành phố A. Chuyện xấu của nhà giàu nha, luôn hấp dẫn người khác đi tò mò.
Nhưng là những việc này, bà lại không tiện mở miệng nói với một đứa trẻ, hơn nữa những lời đồn bắt gió bắt bóng đó, bọn họ cũng không chắc chắn được. Chẳng qua hôm nay Hoắc Thành xuất hiện ở đây cũng gần như xác nhận, chuyện này là thật sự có quan hệ với nhà họ Hoắc……
Có rất nhiều lời bà cũng không nói, chỉ có thể tóm tắt khái quát lại chuyện xảy ra ngay lúc đó.
Cho dù là bà nói đã rất uyển chuyển nhưng Hoắc Thành cùng Thẩm Oản Doanh cũng không phải đồ ngốc, ngược lại, bọn họ rất thông minh. Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ẩn ý ở trong đó.
Mặc kệ người đàn ông đi cùng mẹ của Hoắc Thành có phải là ba Hoắc Thành hay không thì ở trên chuyện này, trước sau gì đều nhiều ra thêm một người.
Ý chính là, năm đó mẹ của Hoắc Thành đã nɠɵạı ŧìиɧ?