Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 17

Nhân viên ở quán Karaoke không cho Hoắc Thành thêm thời gian để ảo tưởng, lập tức vọt vào phòng từ bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa nãy Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh đuổi nhau ở bên ngoài đã tạo ra tiếng động không nhỏ, nhân viên quán sợ xảy ra chuyện gì nên mới vội vàng chạy lên nhìn xem.

Chỉ là anh không nghĩ tới vừa vào phòng sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Khách hàng muốn làm chuyện yêu đương ở trong quán Karaoke không ít, bọn họ cũng coi như là người nhìn quen trường hợp như vậy, chẳng qua là…...bạn nam này trên người còn mặc đồng phục kìa! Trắng trợn, táo bạo như vậy có được không!!

Lúc này, Thẩm Oản Doanh lập tức bình tĩnh lại, cô nhanh chóng trèo xuống khỏi người Hoắc Thành rồi nhặt chiếc mũ rơi ở trên đất đội lại lên đầu, sau đó nói: “Không có việc gì, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, là người quen.”

“À” Nhân viên quán gật gật đầu, chỉ cần không chọc ra chuyện lớn là được: “Vậy nếu không có việc gì thì tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong người nhân viên liền đi ra ngoài, trước khi giúp bọn họ đóng cửa phòng lại còn tri kỷ mà nhắc nhở một câu: “Phòng của chúng tôi đều có gắn camera ạ.”

Thẩm Oản Doanh: “.......”

Cho nên là??? Anh đang ám chỉ cái gì vậy?

Nhân viên quán nói xong câu này mới đóng cửa rời đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành.

Trên màn hình TV đang chiếu ca khúc có sẵn trong máy, là một bản nhạc vàng nổi tiếng. Cũng nhờ có bài hát này mà không khí trong phòng không đến mức quá xấu hổ.

Hoắc Thành ngồi ở một đầu sofa, quay sang nhìn Thẩm Oản Doanh: “Vừa rồi chân cậu không bị thương lại đấy chứ?”

Thẩm Oan Doanh không hề nghĩ tới, Hoắc Thành lại quan tâm tới chân cô trước. Cô chỉ im lặng lắc đầu, cảm xúc vốn dĩ đã bình tĩnh lại, khi vừa nhìn thấy Hoắc Thành thì lại hóa thành vô cùng vô tận ấm ức, xấu hổ cùng với giận dữ, nước mắt của cô lập tức chảy ra ngoài.

Hoắc Thành sững cả người. Anh với Thẩm Oan Doanh kết hôn được một năm, ngoại trừ ở thời điểm “đặc biệt” sẽ làm cô khóc ra thì thời gian còn lại, anh không thể chịu được để cho cô chịu nửa phần tủi thân. Hiện tại chính anh lại chọc cho cô khóc, anh hoảng hốt, đồng thời lại tự trách bản thân vì sao lại phải đi theo Thẩm Oản Doanh, làm hại cô thấy xấu hổ như vậy: “Xin lỗi, đều là do tớ sai. Cậu đừng khóc, nếu cậu tức giận thì có thể đánh tớ, mắng tớ cũng được.”

Vốn dĩ nữ sinh không khóc thì thôi, nếu đã khóc thì chỉ có càng khóc càng tủi thân, làm sao mà dễ ngừng như vậy

Nước mắt vẫn còn tiếp tục chảy, Hoắc Thành rút khăn giấy ở trên bàn rồi đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Oản, đừng khóc.”

Thẩm Oản Doanh cầm lấy khăn giấy, xoa xoa nước mắt ở trên mặt, sau đó nhìn anh nói: “Vì sao mỗi lần tớ bị mất mặt thì cậu đều nhìn thấy?”

“Xin lỗi.” Hoắc Thành vừa xin lỗi vừa thưa thêm khăn giấy cho cô: “Nhưng tớ cảm thấy bộ dạng bây giờ của cậu không có gì là mất mặt cả.”

Thẩm Oản Doanh mím môi, rốt cuộc mới miễn cưỡng không chế được cảm xúc của mình, không khóc nữa: “Cả chiều nay cậu vẫn đi theo tớ?”

“......Ừ” Chuyện anh theo dõi Thẩm Oản Doanh này, Hoắc Thành thật sự không dễ mở miệng nói: “Lúc tớ ra khỏi trường có thấy cậu đi một mình, tài xế nhà cậu cũng không đi theo nên tớ có chút lo lắng. Xin lỗi.”

Trong lòng Thẩm Oản Doanh biết anh không có ác ý nhưng bị người ngoài nhìn thấy cảnh này, cô vẫn rất khó để duy trì thái độ bình thường được.

“Cậu đến cả tiệm bánh ngọt?”

“Ừ”

“Sao cậu lại nhận ra là tớ?” Không phải Thẩm Oản Doanh rất tự tin vào lớp trang điểm của mình mà cô đã từng bắt gặp bạn học trong trường ở quán Karaoke, những bạn học đó hoàn toàn không nhận ra cô, thậm chí có một bạn nam còn huýt sáo với cô.

Sẽ không có ai liên hệ một em gái lưu manh có mái tóc màu hồng với Thẩm đại tiểu thư trong trường học cả.

Hoắc Thành nói: “Mặc dù cậu trang điểm không giống với lúc bình thường nhưng nhìn từ dáng người thì vẫn có thể nhận ra được.”

Thẩm Oản Doanh im lặng một lát, tâm tình có chút phức tạp. Được rồi, liền coi như cô bị lộ vì dáng người đi, nhưng vì sao Hoắc Thành lại nhớ rõ dáng người cô như thế?? Bình thường anh nhìn cái gì vậy??

Hơn nữa cô nhận ra, Hoắc Thành thật sự là rất bình tĩnh, kể từ khi khai giảng đến giờ, cô đã bị rơi vỏ bọc ở trước mặt anh rất nhiều lần rồi, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên là có một chút kinh ngạc ra thì giống như bất luận cô có xuất hiện ở trước mặt anh với dáng vẻ gì thì anh đều có thể bình tĩnh mà tiếp nhận.

“Cậu thấy bộ dạng tớ như thế này cũng không cảm thấy kinh ngạc sao?” Cô hỏi.

Hoắc Thành trả lời: “Vẫn ổn.”

“......” Thẩm Oản Doanh trầm mặc lại, lấy một cái cớ vụng về: “Tớ chỉ là ngẫu nhiên muốn đổi một phong cách ăn mặc thôi, trang điểm giống như vậy thì ca hát sẽ có cảm giác hơn.”

“Ừ” Hoắc Thành nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhàn “Tớ cảm thấy cậu trang điểm như vậy, thật ra còn khá xinh đẹp.”

Thẩm Oản Doanh nghe anh đột nhiên nói như vậy thì có chút ngượng ngùng. Trang phục như này, thật sự là do cô đã tỉ mỉ phối đồ với nhau, vì không để cho mái tóc màu hồng nhạt quá mức bắt mắt mà cô còn tự đánh phấn nền và son môi.

“Cậu không chọn bài sao?” Màn hình lại tự động chuyển qua một ca khúc khác, Hoắc Thành nhìn Thẩm Oản Doanh đã dần dần bình tĩnh rồi mới hỏi một câu.

Thẩm Oản Doanh vốn dĩ là tới đây để hát, tuy rằng hiện tại cô bị Hoắc Thành quấy rầy nhưng cô vẫn đi đến trước máy karaoke, chọn cho mình một bài rock n roll của Cố Tín.

Bài của Cố Tín đều không dễ hát, Thẩm Oản Doanh còn chọn một bài hát nếu hát không cẩn thận là sẽ bị khàn giọng.

Không nói tới việc cô hát có hay không, nhưng Thẩm Oản Doanh hát cực kỳ tập trung.

Đi karaoke mà chọn loại ca khúc này, rất thích hợp để giải tỏa cảm xúc, Thẩm Oản Doanh rống xong một bài thì tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều.

Cẩn thận ngẫm lại, cô ở trước mặt Hoắc Thành còn có thể mất mặt được gì nữa đâu? Việc hôm nay thì tính là cái gì! Cô có thể cố nhịn được!

Vừa nghĩ như vậy, cô cầm lấy ly nước chanh ở trên bàn rồi hào sảng mà nốc một hơi cạn sạch.

“Cậu uống chậm một chút.” Hoắc Thành lo lắng cô bị sặc liền lên tiếng nhắc nhở cô. Thẩm Oản Doanh xua xua tay, không nghe anh nói. Cô coi nước chanh như là rượu, uống thả cửa xong thì “Rầm” một cái, đặt cái ly lên bàn.

Thể xác và tinh thần đều sảng khoái.

Hoắc Thành nhìn cô trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi cô: “Gần đây có phải áp lực của cậu rất lớn không?”

Thẩm Oản DOanh dựa vào sofa, nhìn anh rồi cười cười ha ha: “Không phải là gần đây mà là áp lực của tớ lúc nào cũng rất lớn.”

Hoắc Thành nghe cô nói như vậy thì hơi nhăn mày lại.

“Quán Karaoke này tháng nào tớ cũng tới, lần trước tớ không cho tài xế đi theo cũng là vì tới chỗ này hát.” Thẩm Oản Doanh giải tỏa xong cảm xúc thì cảm thấy, có người nghe mình càu nhàu cũng khá tốt, dù sao Hoắc Thành cũng đã biết nhiều như vậy, không sợ thêm chút chuyện này: “Tớ nói với người nhà là buổi họp đầu tiên mỗi tháng của câu lạc bộ, tớ đều phải ở lại họp, để cho tài xế khỏi đón tớ, tớ tự mình gọi xe về.”

Thật ra cứ coi như là cô ở lại trường học để họp thì tài xế cũng có thể chờ cô, có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, cô đã nói như vậy thì Giang Du cũng không phản đối. Còn lời này có phải là thật hay không thì Giang Du chưa bao giờ hoài nghi qua, dù sao ở trong mắt bọn họ, Thẩm Oản Doanh là một thiên kim tiểu thư được dạy dỗ rất khá, từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ nói dối để lừa gạt bọn họ.

“Tiệm bánh ngọt kia là do một người bạn của dì nhỏ tớ mở, mỗi lần tớ đến thì chủ tiệm đều biết, chú ấy cũng không hỏi cái gì, còn giúp tớ đặt phòng Karaoke từ trước, lúc tớ về cũng sẽ gọi xe giúp tớ.”

Hoắc Thành biết dì nhỏ của Thẩm Oản Doanh, hình như dì ấy là người duy nhất, ngoại trừ anh, biết được bí mật nhỏ của Thẩm Oản Doanh.

“Mẹ của tớ, cậu biết rồi nhỉ? Khi cậu còn nhỏ đã gặp bà một một lần, nhưng mà hiện tại có thể là cậu đã quên rồi.” Thẩm Oản Doanh lấy xuống mũ lưỡi trai trên đầu, sau đó tùy ý cầm trong tay mà thưởng thức. “Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà, đừng nói là tớ, ngay cả ba tớ cũng sẽ răm rắp nghe theo. Mẹ tớ có một phần tư huyết thống của Anh quốc, trước kia thì gia tộc của bọn họ cũng coi như là quý tộc đi, chỉ là sau đó dần dần xuống dốc. Hơn nữa đến mẹ tớ sinh ra thì huyết thống đã pha trộn nhiều như vậy rồi, kỳ thật đã sớm không tính là quý tộc gì nữa.”

Thẩm Oản Doanh nói tới đây liền nhìn Hoắc Thành cười khẽ: “Huyết thống mặc dù không thuần khiết nhưng cách hành xử quý tộc hay sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, bà ấy đều giữ lại tất cả. Từ khi tớ còn nhỏ, yêu cầu của bà ấy đối với tớ đã cực kỳ cao, lúc nào tớ cũng phải cũng duy trì sự ưu nhã, đoan trang, ngay cả ở nhà cũng như vậy. Bất luận là làm chuyện gì, tớ đều phải làm được tốt nhất, nếu không sẽ làm bà ấy hổ thẹn.”

Khi còn nhỏ, cô muốn để cho mẹ vui nên chuyện gì cũng sẽ cố gắng làm hết sức, nhưng theo độ tuổi dần tăng lên, yêu cầu của mẹ cô cũng càng ngày càng cao, mà vai diễn đứa con gái ngoan cô sắm trong mắt mẹ cũng càng diễn càng mệt.

“Điều đáng sợ nhất chính là, có một ngày tớ đột nhiên ý thức được, bởi vì trong nhiều năm như vậy tớ đều cố gắng diễn tròn vai con gái ngoan trong mắt mẹ tớ, cho nên Thẩm Oản Doanh mà mọi người biết, cũng là một Thẩm Oản Doanh ưu nhã, đoan trang, làm chuyện gì cũng đều rất ưu tú kia. Vai diễn của tớ đã không chỉ là Thẩm Oản Doanh trong mắt của mẹ tớ, mà là Thẩm Oản Doanh trong mắt của tất cả mọi người.”

Lúc ấy cô mới phát hiện, cô đã không thể quay đầu, cô chỉ có thể tiếp tục diễn tiếp.

“Tớ rất mệt, rất áp lực, mỗi lần như vậy tớ chỉ có thể hoá trang thành thế này rồi tới đây ca hát giải tỏa. Ở trong phòng này, tớ có thể không cần bận tâm tới ánh mắt của bất cứ ai.”

Hoắc Thành vẫn luôn ngồi ở một bên mà lẳng lặng nghe, anh không lên tiếng cắt ngang lời cô nói, mặc dù anh có rất nhiều lời muốn nói cho cô nghe.

“Tớ vẫn luôn rất hâm mộ Quý Diệu.” Thẩm Oản Doanh tiếp tục nói: “Cha mẹ của Quý Diệu đều là giáo viên trong trường, tớ đã từng học tiết của bọn họ, hai thầy cô đều là người cực kỳ nghiêm khắc. Bọn họ dạy dỗ Quý Diệu còn nghiêm khắc hơn cả khi dạy dỗ học sinh, con cái trong mắt bọn họ, hẳn là nên nghiêm túc không một chút cẩu thả, thậm chí có thể là khô khan, tuyệt đối không thể nào giống như Quý Diệu bây giờ.”

Quý Diệu sẽ ngủ trong giờ học, bình thường cũng chỉ thích làm theo ý mình, giáo viên cũng đã nói cậu ta nhiều lần, cha mẹ cậu ta chắc chắn cũng đã giáo dục cậu ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng Quý Diệu vẫn cứ làm theo ý mình.

“Tớ thường xuyên nghĩ tới, nếu tớ có thể giống như cậu ấy thì thật tốt.” Nhưng dù sao cô cũng không phải là Quý Diệu.

Hoắc Thành nghe tới đó, rốt cuộc mở miệng hỏi một câu: “Cho nên, không phải là cậu thích Quý Diệu?”

Thẩm Oản Doanh nhìn anh, bỗng nhiên lại cười cười: “Không nghĩ tới bạn Hoắc Thành cũng thích nghe mấy tin đồn này nha?”

Hoắc Thành: “.......”

Anh là nghe cô chính miệng nói với anh.

Anh nhìn Thẩm Oản Doanh trong chốc lát, sau đó mở miệng nói với cô: “Ít nhất ở trước mặt tớ, cậu có thể làm chính bản thân mình.”

Lần trước anh đặc biệt nhắc tới chuyện mì gói với cô, thật ra là muốn nói với cô rằng, anh biết dáng vẻ chân thật của cô như thế nào, ở trước mặt anh, cô không cần phải vất vả ngụy trang làm gì.

Thẩm Oản Doanh nghe anh nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới cười nói: “Đúng vậy, dù sao ở trước mặt cậu, vỏ bọc của tớ đã sớm nát rồi, cũng không cần phải ngụy trang tiếp nữa.”

Hoắc Thành hơi hơi rũ mắt: “Tớ không có ý này.”

“Ây, thôi kệ đi.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh rồi nói: “Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay tớ có một người để nói ra tất cả lời trong lòng thì vẫn rất thoải mái. Nói với cậu xong, tớ cảm thấy tâm tình cũng khá hơn nhiều.”

“Ừ.”

“Mấy chuyện tớ nói với cậu, cậu sẽ không nói cho người khác đâu ha?”

“Không đâu.”

Thẩm Oản Doanh tin tưởng Hoắc Thành, tuy rằng cô cũng cảm thấy phần tín nhiệm này rất là kỳ quái. Nhưng dường như cô vẫn muốn làm khó Hoắc Thành nên nói với anh: “Cậu nói suông như vậy thì tớ không yên tâm, không bằng cậu cũng nói cho tớ một bí mật của cậu đi, như vậy chúng ta nắm giữ bí mật của người kia ở trong tay, như vậy thì mới tương đối yên tâm.”

Bí mật lớn nhất của Hoắc Thành chính là chuyện anh sống lại lần nữa, nhưng nếu anh nói ra cái này, vậy thì chắc chắn Thẩm Oản Doanh sẽ cảm thấy anh đang lừa dối cô. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Thẩm Oản Doanh: “Tớ không có bí mật gì, nhưng tớ có một căn cứ bí mật.”

“Căn cứ bí mật?”

“Ừ”

“Để làm gì?”

Hoắc Thành nói: “Ngày mai cậu rảnh không? Tớ dẫn cậu đến đó.”