Công sĩ quan X thụ con hát, kỹ nam Tô Dương lại như một thiếu niên ngây thơ phải lòng một người đàn ông, hơn nữa còn để anh ta cᏂị©Ꮒ mà không yêu cầu đền đáp!
Trong đại sảnh ca vũ xa hoa trụy lạc ngợp vàng son tại Đại Thượng Hải, dưới ánh đèn sân khấu trong một góc nào đó xung quanh sàn nhảy có bày mấy chai rượu vang đỏ rất lộn xộn. Ngoài ra còn có hai ly rượu thủy tinh trống rỗng, nếu nói là ly rượu rỗng dường như cũng không chính xác, bởi vì dưới đáy ly rượu nào cũng có dấu vết của rượu vang đỏ còn sót lại.
Nhìn thấy Tiêu Thừa Nghiệp - Phó cục trưởng của quân khu Thượng Hải đang mặc quân phục đứng đó, khóe miệng Tô Dương cong lên, không nén được nụ cười.
Tô Dương là khách quen của nơi này, cậu là con hát nổi tiếng toàn thành phố Thượng Hải, là gái điếm hạng sang phiên bản nam, cũng chính là con hát nam cao cấp. Cậu đã trèo lên giường của biết bao quan lớn và những người quyền quý, không biết đã bị bao nhiêu nam nhân cᏂị©Ꮒ nữa.
Đây không phải là nụ cười thường ngày cậu dùng để giao thiệp với thương nhân có danh tiếng hay quan to chức cao xung quanh. Nụ cười đó dối trá nịnh nọt, lúc nào cũng treo trên mặt và đã thành thói quen từ lâu. Nhưng lúc này, nụ cười của Tô Dương như trở lại mười mấy năm trước, trở về hồi cậu vẫn còn sống tại một làng chài nhỏ yên bình. Mặc dù lúc ấy gia đình bần hàn, nhưng do cậu còn nhỏ nên chưa phải trải qua nhiều đau khổ như sau này. Bởi vậy, cậu của hồi đó rất ngây thơ khờ dại, nụ cười cũng không chứa một chút tạp chất nào.
Nếu các quý nhân hay cùng cậu giao tiếp thường ngày có cơ hội nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tô Dương, chắc chắn họ sẽ tưởng cậu là cậu ấm lưu lạc của một gia đình đứng đắn nào đó chứ không phải một con hát.
Tô Dương quen tay cầm lấy ly rượu trên bàn. Sau khi rót đầy hai cái cái ly, cậu đưa một ly rượu cho Tiêu Thừa Nghiệp: “Cậu hai nhà họ Tiêu, ngài đã đến rồi!”
Lúc này, sự vui mừng ẩn sâu trong đôi mắt Tô Dương cũng không giấu được nữa.
“Cụng ly!” Tiêu Thừa Nghiệp nhận lấy rượu cậu đưa qua và uống cạn sạch trong một hơi.
Tô Dương chính là một tay già đời trong các cuộc uống rượu, tửu lượng như này đối với cậu mà nói không tính là gì. Nhanh chóng uống cạn trong một hơi, mặt cậu hơi ửng đỏ lên trông vô cùng quyến rũ.
Lúc này, Tô Dương dỡ tất cả ngụy trang thường ngày biểu hiện trước mặt người khác xuống. Bây giờ cậu như một thiếu niên mơ mộng chuyện tình yêu, trong lòng chỉ mong có thể uống thỏa thích cùng người đàn ông cậu yêu.
Căn phòng của bọn họ đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu vào gương mặt vô cùng xinh đẹp trăm dặm mới tìm được một của Tô Dương. Tiêu Thừa Nghiệp cảm giác mình đã hơi say, nhưng anh cũng không biết đến tột cùng là do rượu trong ly hay do người trước mặt mình nữa.
Anh ta nhẹ nhàng đẩy ly rượu Tô Dương đưa qua một lần nữa ra.
“Không uống sao?” Tô Dương đặt ly rượu lên bàn.
“A…” Cậu còn chưa kịp quay người lại đã nhận ra cơ thể mình bị ôm ngang lơ lửng trong không trung. Cậu hơi sợ nhưng chỉ kêu một tiếng ngắn ngủi.
Trong khoảng thời gian ngắn ấy, cậu đã bị anh ngang ngược ném lên trên chiếc giường đôi to rộng ở kia. Khăn trải giường mềm mại, nhưng do tâm lý cậu tạm thời chưa phòng ngự xong, đôi môi trong mơ ấy không vứt hồi ức đau khổ đi được. Những hồi ức đó như đang lợi dụng rượu mà hiện lên trong đầu cậu.
Cậu vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Tuy nhiên, theo sau cậu chính là bóng dáng quen thuộc của Tiêu Thừa Nghiệp – người trong lòng cậu. Bối rối và sự sợ hãi dần tan biến đi, cậu lại nở một nụ cười. Bất cứ lúc nào và ở đâu, chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng của anh thì cậu không còn sợ nữa.
Dưới ánh đèn, gương mặt Tô Dương trông càng đẹp tuyệt trần, nụ cười của cậu cũng chợt quyến rũ hơn gấp trăm lần. Nghĩ như vậy, Tiêu Thừa Nghiệp cảm thấy bụng dưới của mình chợt thắt chặt lại, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh không thể nói rõ. Mặc dù không miêu tả được nhưng anh lại hiểu rõ và biết đó là cái gì.
Đó là ham muốn tìиɧ ɖu͙© đã bị kìm nén nặng nề sau hơn mười năm của Tiêu Thừa Nghiệp. Kể từ khi gặp được Tô Dương, cuối cùng anh đã tìm lại được ham muốn thuộc về người đàn ông ở độ tuổi của mình.
Dươиɠ ѵậŧ Tiêu Thừa Nghiệp đã hơi ngóc đầu dậy nơi đáy quần, nó như một thanh giáo kiên cố cứng rắn. Anh vội vã duỗi tay gạt bỏ cúc quần áo trên người Tô Dương. Cậu khẽ mỉm cười và nhìn chăm chú anh, hài lòng khi cảm nhận được động tác thô lỗ của người đàn ông trên người mình.
Tô Dương biết người có vị trí như Tiêu Thừa Nghiệp không thể nào ở bên một kỹ nam thấp kém như cậu cả đời, nhưng có sao đâu cơ chứ? Chỉ cần anh còn bằng lòng cᏂị©Ꮒ cậu, sẵn lòng nói một ít lời âu yếm an ủi khi đang đυ. cậu, cậu đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Giống như mỗi một đêm anh trải qua ở trên giường cậu, cùng với rất nhiều đêm không thể đếm được mà bọn họ có được trong tương lai.
Vào những đêm này, anh luôn thuộc về một mình cậu.
Như vậy là đủ rồi.