Thời tiết hôm nay rất lạnh, trời đổ trận tuyết lớn, bông tuyết rơi lả tả xuống đất.
Sau khi uống thuốc cảm xong, Lý Hạo Nhiên ngủ say trên giường đến tận lúc trời sầm xuống. Không ngờ rằng mình sẽ tỉnh vì lạnh, cậu mơ màng kéo góc chăn lên mà chẳng buồn mở mắt.
Còn chưa sờ thấy chăn đâu thì cậu đã vớ phải bàn tay lạnh lẽo của anh mình.
“Lý Hạo Nhiên!”
Dường như Lý Hạo Nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi tên cậu.
Mí mắt hãy còn buồn ngủ hơi rung lên, cậu lẩm bẩm càu nhàu một câu rồi gạt bàn tay của anh mình sang một bên định ngủ tiếp. Tuy nhiên, bàn tay lạnh lẽo còn lại của anh trai lại luồn vào cổ áo ngủ cậu.
Cậu giật thót người lườm anh mình một cái, nhưng do vẫn đang lim dim buồn ngủ nên cái lườm đó của cậu chẳng có sức uy hϊếp nào mà còn lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
“Đừng có nghịch.” Cậu nói một cách buồn bực.
Nhưng bàn tay của anh trai vẫn luồn vào trong, ngón tay anh vuốt ve cổ cậu còn bàn tay thì chạm vào xương quai xanh. Anh vuốt ve làn da cậu với mức độ vừa phải rồi không nhanh không chậm luồn tay sang bờ vai và gáy cậu. Sau đó, anh lại đưa tay vào trong đồ ngủ, vuốt ve đùa bỡ hai đầṳ ѵú hồng nhạt non nớt của cậu.
“Em đã ngủ cả ngày rồi.” Anh trai cúi đầu ngắm nhìn Lý Hạo Nhiên đang nằm trên giường: “Hết sốt rồi đó, có muốn ăn chút gì đó không?”
Lý Hạo Nhiên quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã sáu giờ chiều rồi, cảm giác đầu nặng chân nhẹ mất cân bằng do uống thuốc cũng đã đỡ hơn. Cậu nhắm mắt xoa bóp ấn đường, trong lúc ấy, anh cậu cũng nhét vào miệng cậu một viên sô cô la.
Ngọt ghê!
Cậu bèn tóm lấy cổ tay anh trai và kéo anh xuống cạnh gối đầu: “Nằm với em một lúc được không?”
Anh trai nói được rồi nằm xuống sát cạnh cậu. Anh vòng tay trái từ cổ ra sau lưng cậu, tay phải thì đặt trên eo cậu, ôm cả người cậu vào lòng mình.
“Anh về từ lúc nào?” Lý Hạo Nhiên nhớ anh đã nói rằng hôm nay mình phải đi họp ở công ty.
“Anh vừa mới về thôi.”
“Đào tạo người mới ạ? Lại giày vò mấy thanh niên đó đến quá sức nhỉ.”
“Đau lòng quá đi, trong mắt em anh trai ác đến vậy sao?” Anh trai giả vờ giả vịt thở dài. Sau đó, anh luồn tay phải vào vạt áo ngủ của cậu rồi vuốt ve lưng cậu: “Còn nhớ năm đó khi em còn là một bé trai chưa hiểu chuyện đời, cứ mở miệng là gọi “Oni-chan*” bùi tai biết bao nhiêu!”
*Cách em trai/gái gọi anh trai trong tiếng Nhật.
Đến lúc này thì Lý Hạo Nhiên cũng tỉnh hẳn, cậu cười giễu hai tiếng, phả hơi thở vào cổ đối phương: “Người ta đã không còn là bé trai nữa mà đã là… Đàn ông rồi!”
“Rồi rồi rồi! Đàn ông!” Khóe miệng anh trai cong lên khi nghe thấy hai chữ đàn ông, nụ cười của anh càng đậm, bây giờ anh đang rất vui.
Anh trai cảm thấy dáng vẻ hiện tại của em trai Lý Hạo Nhiên đáng yêu quá đỗi. Ngón tay anh lần xuống vùng da dưới ngực Lý Hạo Nhiên, mãi mà em ấy chẳng béo nổi, anh có thể sờ được hẳn từng cái xương sườn ở dưới làn da đó.
Lý Hạo Nhiên hơi cựa quậy, tay trái cậu nắm chặt lấy thân dưới của anh trai. Bàn tay khum lại, cậu xoa nhẹ phần đầu nấm cách lớp vải bằng bụng ngón tay.
Bụng dưới của anh trai siết chặt lại, anh hít vào một hơi: “Người bệnh thì phải ra dáng người bệnh chứ!”
“Oni-chan!” Lý Hạo Nhiên chống nửa thân trên dậy bằng một tay, dán sát môi lên tai anh mình: “Anh nghĩ kĩ đi, rốt cuộc có muốn làm một nháy với em không?”
Anh trai liếc mắt nhìn cậu và cười nửa miệng: “Cung kính không bằng tuân lệnh!”