Hư Rớt Ta

Thế giới 6 – Chương 1: Cậu bé bị Ꮯưỡиɠ ᕼϊếρ

Thế giới 6: Xe Chấn – Chương 1: Cậu bé bị cưỡиɠ ɧϊếp

Cậu bé bị cưỡиɠ ɧϊếp, anh trai cảnh sát tới giải cứu, lấy thân báo đáp để trả ơn, cᏂị©Ꮒ nhau trên xe trên xe cảnh sát

Tại một kho hàng bí ẩn bị bỏ hoang.

Cậu bé bị một người cao lớn thô kệch cơ bắp đầy người ấn trên mặt đất trong tư thế nhục nhã. Gã chính là thủ lĩnh của bọn bắt cóc. Vị trí bí ẩn và yếu ớt kia không che lấp chút nào mà bại lộ dưới những ánh mắt chứa đầy ý xấu của tên cầm đầu và đám đàn em. Không thể động đậy và cũng không thể tránh, cậu chỉ có thể lên tiếng mỉa mai để xua tan sự sợ hãi và khó chịu của mình. Cậu nói cho đến khi tên cầm đầu bọn bắt cóc mạnh mẽ xâm phạm thân thể cậu, vật cương cứng phá vỡ lớp thịt mềm mại rồi đâm thẳng vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu.

Cảm nhận được thành thịt bên trong cửa hậu bọc chặt lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của mình, tên cầm đầu bọn bắt cóc bật ra tiếng thở dài khoan khoái. Cậu bé chợt im bặt lại, cậu cắn chặt môi rồi nhìn chằm chằm tên cầm đầu trong im lặng bằng ánh mắt hung ác. Cậu buộc chính mình phải mở to hai mắt đối mặt với nó.

Linh hồn cậu bé như rời khỏi cơ thể trong một lần vào mãnh liệt của tên cầm đầu. Linh hồn cậu nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống cảnh mình bị cưỡиɠ ɧϊếp. Giờ phút này, cậu càng hận sự yếu đuối và bất lực của bản thân mình hơn là người đang mặc sức ức hϊếp cậu kia.

Dáng vẻ lạnh như băng của cậu bé càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của tên thủ lĩnh. Gã đâm mạnh vào như muốn dùng sức lực mạnh nhất của mình đâm vỡ núi băng trong mắt cậu. Thậm chí gã còn dùng sức cấu véo đầṳ ѵú hồng phấn trên ngực cậu, tay còn lại thì cố gắng bóp chặt xương hàm dưới để cưỡng ép cậu hé miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nồng nàn và quyến rũ.

“Cảnh sát đây, các người hiện tại đã bị bắt, mau giơ tay lên!”

Đúng lúc này, một giọng đàn ông sắc bén chợt vang lên. Tên cầm đầu hơi hoảng hốt, gã quay phắt đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy rõ người vừa tới đã bị hoa mắt bởi một luồng ánh sáng trắng. Thủ lĩnh bọn bắt cóc nghe thấy tiếng chụp hình “Tách tách” bèn cuống quít nâng cánh tay che mặt theo bản năng nhưng đã muộn. Đối phương mở miệng nói với giọng điệu tấm tắc: “Chụp được biểu cảm này tuyệt thật, không giả tạo chút nào!”

“Mày là ai?” Buông cánh tay xuống, vẻ mặt tên cầm đầu lập tức trở nên âm u tàn nhẫn như một con soi.

“Ôi trời, tôi là cảnh sát chứ sao nữa.” Người vừa đến lắc di động trong tay rồi nở một nụ cười vô cùng thản nhiên và vênh váo: “Ảnh chụp được vô cùng chân thật đấy. Tôi đã chụp được chứng cớ anh phạm tội rồi, còn không mau khoanh tay chịu trói!”

“Anh cảnh sát cứu em với!”

Cậu bé mặc quần áo lộn xộn với hai mắt đong đầy nước mắt cầu cứu người cảnh sát. Khỏi bàn đến chuyện dáng vẻ đó quyến rũ người khác đến mức nào, ngay cả anh cảnh sát chính trực cũng không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Mẹ nó chúng mày đều là khúc gỗ à? Đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đoạt lấy điện thoại cho tao!”

Tên cầm đầu gầm lên giận dữ, mấy tên đàn em mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nhao nhao đứng dậy lao về phía người cảnh sát kia. Anh cảnh sát tiện tay xách một chiếc ghế cũ bị gãy trong kho hàng lên nghênh đón bọn chúng…

Chiến đấu kết thúc rất nhanh, anh cảnh sát ra tay vô cùng tàn nhẫn, một chiêu đập ba tên. Chỉ trong nháy mắt, tên cầm đầu và mấy tên lâu la đã bị quật ngã xuống đất, chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ của chúng. Anh cảnh sát đánh bay tên cuối cùng, sau một cú giẫm gãy xương tay đối phương, anh chạy về phía cậu bé đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên mặt đất. Anh nhặt áo tắm dài lên bọc kín người cậu.

“Anh cảnh sát, cảm ơn anh ra tay cứu giúp!” Cậu bé quấn kỹ áo tắm trên người mình rồi đẩy anh cảnh sát đang muốn đỡ cậu ra. Cậu tự bò dậy khỏi mặt đất, run rẩy bước đôi chân mảnh khảnh đi ra ngoài.

Anh cảnh sát rảo bước đuổi theo cậu bé rồi bế ngang cậu lên. Cậu bé giãy giụa muốn nhảy xuống nhưng cánh tay anh cảnh sát lại ghì chặt lấy cậu. Anh ghé môi đến sát bên tai cậu và thì thầm: “Nếu không muốn đi ra ngoài với cái mông trần thì ngoan ngoãn chút nào.” Giọng điệu nửa hài hước nửa uy hϊếp.

“Tôi đã cứu cậu, cậu định báo đáp tôi như thế nào đây? Có phải nên lấy thân báo đáp không?”

“Hừ, vì anh đã cứu tôi nên lấy thân báo đáp thì lấy thân báo đáp! Ai sợ ai!”