Hư Rớt Ta

Thế giới 5 - Chương 1: Sự dạy dỗ đến từ cấp trên

Trợ lý cảnh sát nhỏ bị người lãnh đạo mình trực tiếp để ý, bị cᏂị©Ꮒ đến chết đi sống lại, sau một đêm làʍ t̠ìиɦ cậu đã thành công lên chức và tăng lương

Triệu Hạo Nhiên hay còn gọi là cục trưởng Triệu rất thích bắt nạt Lưu Tiến ở trên giường. Thật ra anh không có khuynh hướng biếи ŧɦái gì cả, chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng chứa đầy sự sợ hãi cùng với hàng lông mi dài đang run lên nhỏ ra vài giọt nước mắt của Lưu Tiến, và nghe thấy lời nghẹn ngào cầu xin: “Cậu Triệu, đừng mà.” của cậu đã mở ra công tắc nào đó trong cơ thể anh. Triệu Hạo Nhiên muốn làm cậu khóc nhiều hơn nữa và sụp đổ hoàn toàn.

Vào lần đầu tiên anh gặp Lưu Tiến, cậu đang là một trợ lý cảnh sát còn chưa được vào biên chế tại một cục cảnh sát trong huyện thành nhỏ này. Lúc đó cậu còn chưa có leo lên thuyền lớn nhà họ Triệu nhà anh.

Lưu Tiến đi tham dự các bữa tiệc và tiệc rượu cùng Triệu Hạo Nhiên. Tuy ngoài miệng thì khách sáo, mang một bộ dáng thanh cao nhưng trong ánh mắt cậu lại tràn ngập “Tôi không muốn nhưng tôi không có cách nào khác.”

Khi đó, Triệu Hạo Nhiên đã nghĩ rằng mình muốn ném trợ lý cảnh sát nhỏ xinh đẹp này lên giường, rằng cậu sẽ bị anh cᏂị©Ꮒ với vẻ mặt không tình nguyện.

Nhưng cục trưởng Triệu không ngờ là trước đó Lưu Tiến đã lên giường với em trai Triệu Hạo Hải của anh rồi, đương nhiên là cậu bị ép làm thế. Cậu bị bịt miệng, che mắt, trói tay chân vào đầu giường và đuôi giường. Khi đó phần thân trên của cậu vẫn còn mặc trang phục cảnh sát ngay ngắn, nhưng quần ở thân dưới đã bị tụt đến đầu gối. Qυầи ɭóŧ bị cắt đến nát nhừ, tuy nhiên nó vẫn còn giấu đầu lòi đuôi mà che đi vị trí đang cương lên ấy.

Em trai Triệu Hạo Hải của anh nói: “Thằng oắt này vừa phá hỏng chuyện tốt của em, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Thế nên cứ để cậu ta làm chuyện tốt đến cùng đi. Em đã bỏ thuốc cậu ta rồi, lát nữa cậu ta sẽ phải chịu khổ cho mà xem!”

Lưu Tiến đang vặn vẹo ở trên giường một cách không kiềm chế được, yết hầu run rẩy của cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn. Nước mắt cậu thấm đẫm chiếc khăn bịt mắt, sau đó lăn từ trên mặt xuống khăn trải giường và làm nó ướt một mảng lớn.

Cục trưởng Triệu nói: “Nhìn đáng thương quá, là người thì đều sẽ mềm lòng. Em trai, em đúng là không phải con người.”

Em trai anh - Triệu Hạo Hải đáp: “Anh mới không phải con người ấy, nếu anh đau lòng thì tiêu tiền mua về mà nuôi.”

Cục trưởng Triệu tiêu một số tiền rất lớn đuổi em trai Triệu Hạo Hải đi.

Sau đó, cục trưởng Triệu đã “Đau lòng” cho Lưu Tiến suốt một đêm.

Đến giờ anh vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi mình kéo mảnh vải trên đôi mắt Lưu Tiến xuống, nhìn vào đôi mắt rưng rưng nhuốm màu du͙© vọиɠ nhưng vẫn toát lên vẻ đau khổ và bướng bỉnh kia. Đó là đôi mắt trong sáng biết bao nhiêu - Cục trưởng Triệu nghĩ, Lưu Tiến, tôi phải làm thế nào mới có thể làm cậu trở nên dơ bẩn hơn chút đây?

Cục trưởng Triệu thích bỏ thuốc Lưu Tiến, ép cậu “thổi kèn”, rót tinh và bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người cậu hết lớp này đến lớp khác, anh đã thử nghiệm rất nhiều cách chơi khác nhau. Triệu Hạo Nhiên thích nhìn Lưu Tiến giãy giụa trong đầm lầy của du͙© vọиɠ, dù cậu biết rõ là càng giãy giụa chìm càng nhanh nhưng bất kể thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, cho đến khi sắp không chịu được nữa cậu mới không cam lòng mà cầu xin.

Có đôi khi Cục trưởng Triệu sẽ cứu cậu nhưng cũng có đôi khi không cứu. Có lúc anh chỉ vớt cậu lên một chút rồi lại ấn trở lại, nhìn cậu gào khóc trong cơn sụp đổ.

Giống như bây giờ vậy.

Tác dụng của thuốc dễ dàng xâm nhập vào cơ thể Lưu Tiến. Cậu mềm nhũn như nước, chỉ cử động ngón tay thôi cũng phải tiêu hao sức lực toàn thân. Vì vậy, cục trưởng Triệu cũng không trói cậu lại và còn vô cùng thích thú khi nhìn Lưu Tiến liều mạng chạy trốn rồi lại bị anh ôm eo kéo về dưới thân mình, trông cậu như chết đi sống lại vậy.

Anh nắm rõ vị trí mẫn cảm của Lưu Tiến như lòng bàn tay. Cục trưởng Triệu đè mặt cậu xuống đệm giường mềm mại, ngậm lấy lỗ tai rồi liếʍ láp vành tai cậu. Lưu Tiến lắc đầu né tránh, Cục trưởng Triệu bèn chuyển qua tấn công phía sau cổ cậu. Điều này làm Lưu Tiến không thể kiềm chế được mà run rẩy dưới thân anh, eo thì bị siết chặt nên không còn chỗ để trốn.

Cục trưởng Triệu bắt đầu vuốt ve hai điểm trước ngực cậu và làm chúng nó nhanh chóng cứng rắn như đá. Anh cầm thân dưới đang hơi cương cứng của Lưu Tiến bằng tay còn lại rồi bắt đầu tuốt một cách thành thạo.

Cục trưởng Triệu biết cách làm Lưu Tiến điên cuồng, anh vừa tuốt thân dươиɠ ѵậŧ cậu vừa dùng ngón cái chậm chạp vuốt ve đầu khấc của cậu. Cục trưởng Triệu thường chơi mạt chược nên trên ngón cái có một vết chai hơi mỏng, lần nào động tác này cũng khiến Lưu Tiến kêu khóc quằn quại.

Vì thế, cậu bắt đầu rêи ɾỉ giãy giụa, cậu vặn vẹo nửa người dưới muốn thoát khỏi sự khống chế của cục trưởng Triệu.