Hư Rớt Ta

Thế giới 2 - Chương 1: Tình yêu cha con (bị ba phát hiện chụp ảnh Ŧɦủ ᗪâʍ, quất roi)

Tô Hàm lén lút bước vào phòng làm việc của ba mình. Cậu nheo mắt lại, lười biếng ngả người dựa vào chiếc ghế văn phòng bọc da to lớn của ba, hai chân tự nhiên gác lên chiếc bàn làm việc cũ của lão Trương, cậu co ngón chân lại và banh rộng hai chân.

Cảm giác ấy ăn sâu vào cơ thể giống như một loại vi-rút quái ác phát tán, chết tiệt thật! Tay này cậu cầm bức ảnh của ba, tay kia mò xuống vuốt ve thằng nhỏ bên dưới. Miệng cậu dần bật ra tiếng thở dốc dồn dập, chen vào là từng tiếng rên đứt quãng, một lần, hai lần, ba lần... Sau vài lần ma sát, cậu nhanh chóng bắn ra chất lỏng trắng đυ.c làm bẩn một mảng trên chiếc ghế da cậu ngồi.

Tô Hàm đặc biệt mắc chứng nghiện sεメ. Là một đứa trẻ đang trong độ tuổi dậy thì và có hoocmon dồi dào trong cơ thể, nhu cầu du͙© vọиɠ của cậu đương nhiên tăng rất cao. Nghe qua chỉ là chuyện bình thường, tuy nhiên điều bất thường ở đây là cậu chỉ hứng thú với ba của mình! Chỉ khi nghĩ đến ba cậu thì cậu mới có thể xuất tinh.

Sau khi giải quyết nhu cầu qua một lần, Tô Hàm nhìn tấm ảnh trong tay, người trong ảnh chính là ba cậu. Ba cậu là một doanh nhân thành đạt, ông luôn mặc chỉnh tề cả ngày, lúc nào cậu cũng thấy ba mặc vest và đi giày da vô cùng gọn gàng, tung hoành mạnh mẽ trên thương trường kinh doanh, không gì có thể cản được nhiệt huyết của người đàn ông này... Ba chính là người mà Tô Hàm ngưỡng mộ nhất trên đời.

Đến lúc nào cậu mới có thể trở thành người đàn ông như vậy? E rằng sẽ mất rất nhiều thời gian!

Tuy nhiên, điều cậu quan tâm bây giờ là đến lúc nào ba mới có thể đυ. cậu nhỉ? Cảm giác sẽ rất tuyệt nếu có thể làʍ t̠ìиɦ với một người ba ưu tú như thế!

Tô Hàm nghĩ về điều đó, càng nghĩ cậu càng cảm thấy nửa thân dưới bắt đầu dâng trào lên đợt sóng triều tìиɧ ɖu͙©, dươиɠ ѵậŧ của cậu có dấu hiệu cương lên. Tô Hàm thò tay liên tục vuốt ve thằng nhỏ của mình, xoa nắn lên xuống làm nó nhanh chóng cương cứng, cậu ngày càng đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc cậu lại lêи đỉиɦ.

Đúng lúc này ba cậu đẩy cửa bước vào và bắt gặp được vụ bê bối dâʍ ɭσạи không chịu đựng nổi của đứa con trai mình.

“Tô Hàm, thằng con bất hiếu, mày có thể hứng lên thủ da^ʍ với ba ruột của mày ư? Đúng là thằng trời đánh, xem tao dạy dỗ mày như thế nào.” Gã đàn ông tên Tô Dương giận dữ hét vào mặt con trai mình: “Mày còn không nhanh quỳ xuống?”

Tô Hàm quỳ xuống ngay trên sàn nhà, cậu quỳ thẳng người, cúi đầu không dám nhìn vào mắt gã đàn ông.

“Mày dùng tay nào để thủ da^ʍ?”

“Phải... Con dùng tay phải.” Tô Hàm nhỏ giọng trả lời, trong lòng cậu dấy lên một nỗi bất an.

“Đưa tay phải ra.”

Tô Hàm từ từ vươn bàn tay phải, bàn tay của cậu rất đẹp, da thịt trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, nhưng nó sẽ sớm chịu trừng phạt.

“Bốp…”

Tiếng roi ngựa lẫn với tiếng gió vụt mạnh vào lòng bàn tay của Tô Hàm, cơn đau xuyên tim lan từ lòng bàn tay phải đến đại não.

“Hic…” Tô Hàm hít sâu một hơi, bật ra tiếng rêи ɾỉ.

“Câm miệng, không được kêu ca.”

“Vâng, thưa ba.”

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Sau đó ông vụt mười đòn liên tiếp mạnh hơn vào lòng bàn tay cậu, lòng bàn tay có bao nhiêu da thịt, sao có thể đủ chống lại roi ngựa chứ? Chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay Tô Hàm có khoảng mười một vết hằn đỏ ửng, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng ửng hồng, trắng bệnh, chuyển sang đỏ thẫm và rồi sưng phù lên. Bây giờ bàn tay phải của Tô Hàm sưng đỏ hệt như một cái bánh bao.

Tô Hàm cố hết sức để chịu đựng cơn đau, cậu cắn chặt môi không rên lên tiếng nào nhưng đôi mắt cậu đã rưng rưng chực trào nước mắt, những lời van xin thương xót nghẹn lại trong cổ họng, cậu đau đến mức gần như không thở nổi, tay đứt ruột xót, đớn đau như kim châm xát muối.

Tô Hàm nâng tay phải run rẩy theo bản năng, cậu không dám rụt lại, sao cậu dám rút tay về khi chưa có sự cho phép của ba chứ?

Gã đàn ông nhìn bàn tay phải sưng tấy của con trai, ông nhẹ nhàng nói: “Cởϊ qυầи ra.”

“Ba…”

“Chần chừ gì nữa, nhanh lên!” Gã đàn ông ra lệnh.

Sao cậu dám làm trái lời của ba? Quần áo trên người Tô Hàm khá mỏng, cậu từ từ cởϊ qυầи và đồ lót lộ ra bờ mông non mềm, tiếp đó Tô Hàm quỳ thẳng người, cơ thể hơi run rẩy.

“Bốp…”

Chẳng chờ cho Tô Hàm kịp suy nghĩ gì thì roi ngựa đã đánh vào cánh mông trắng nõn mềm mại của cậu, cậu nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào da thịt, toàn bộ tâm trí cậu chỉ dồn vào một chữ: Đau, đau quá, rất đau.

Roi ngựa lần lượt rơi xuống tưởng chừng như không bao giờ dứt, vết mới chồng chất lên vết cũ giày vò cậu đau đến chết đi sống lại, dường như roi ngựa đang phát cáu, mỗi lần nó vụt xuống da thịt là có thể xé ra một lớp.

Mồ hôi và nước mắt quyện vào nhau trên gương mặt Tô Hàm, đầu của cậu nhễ nhại mồ hôi, nhận thức cũng dần rời rạc. Cuối cùng, khi Tô Hàm cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, hai mắt cậu tối sầm lại và chuẩn bị té xỉu xuống đất thì tiếng roi ngựa đã ngừng lại, có lẽ gã đàn ông đã đánh cậu khoảng hai mươi roi.

Hình phạt cuối cùng cũng kết thúc.