Chương 7: Hằng đêm sênh ca: Nhét đá vào lỗ hậu (H)
Đêm ấy, trong bóng đêm vô tận.
Trên bầu trời đêm có hàng vạn vì sao đang lấp lánh, mặt trăng lơ lửng trên cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu vào lâu đài.
Khi màn đêm buông xuống, lúc mà nhà nào cũng sáng đèn, bạn cảm thấy điều gì là tốt đẹp nhất? Tất nhiên là ân ái với người mình yêu rồi! Và giờ đây trong tòa lâu đài đồ sộ cao chót vót, ngài Andrew đang ân ân ái ái với nô ɭệ yêu dấu của ngài.
“Hạ chân xuống, vểnh mông lên cao hơn nữa.” Andrew trầm giọng ra lệnh cho Ellen: “Bây giờ, cậu mau nhét đá vào lỗ hậu mình đi.”
Nghe lời làm theo, Ellen nhét từng viên đá vào mặt sau của mình. Viên đá lạnh băng ma sát với vách tràng ấm áp trong hậu huyệt của cậu không một chút thương tiếc nào, nó bắt đầu hòa tan theo nhiệt độ của “vách tường” khiến bắp đùi Ellen không kìm được mà run rẩy, thân thể cậu cũng run lên nhè nhẹ. Dường như không kìm nén được Ellen đã bật ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, không rõ cậu đang đau hay đang sướиɠ.
Bộ dáng đáng thương kia của Ellen khơi gợi cơn sóng tình trong lòng người ta một cách mạnh mẽ, càng nhìn càng làm cho người ta nảy sinh ý muốn ngược đãi cậu.
“Chát! Chát! Chát!”
Andrew lấy một chiếc roi mây thon dài dày bằng một ngón tay ra rồi quất lên mông Ellen, làm mông cậu trở nên sưng đỏ và càng thêm dụ dỗ người khác. Dáng vẻ ấy khiến người ta muốn nhanh chóng ngược đãi cậu, chà đạp cậu, liên tục xâm phạm cậu không ngừng.
Buông roi mây trong tay xuống, Andrew cắm mạnh dươиɠ ѵậŧ to lớn vào trong lỗ hậu chặt khít đã được bôi trơn bằng đá của Ellen. Anh ta tàn nhẫn đâm sâu vào rồi lại nhẹ nhàng rút ra, không ngừng va chạm mạnh mẽ như một cái pít-tông.
Andrew đã bắn rất nhiều lần trong cơ thể Ellen rồi. Tuy nhiên, anh ta vẫn không hề có ý định dừng lại mà còn tiếp tục đâm rút chà đạp lỗ hậu cậu hết lần này đến lần khác .
Về phần Ellen thì sao, hậu môn cậu bị cắm vào không ngừng, dươиɠ ѵậŧ cực lớn của Andrew không ngừng đâm vào và kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt của cậu, nhưng dươиɠ ѵậŧ của cậu - nơi trung tâm của du͙© vọиɠ lại bị một sợi dây đỏ quấn chặt khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể tiết ra được. Sợi dây đỏ ấy vẫn được chủ nhân Andrew với sở thích ác liệt của cậu thắt một cái nơ bướm như thường lệ.
“Chủ nhân, cầu xin ngài… cho tôi bắn đi…” Ellen rêи ɾỉ khẩn cầu chủ nhân của cậu.
Lần này Andrew không tiếp tục tra tấn Ellen nữa mà tháo sợi dây đỏ ra luôn. Sau khi không còn bị sợi dây trói buộc, dươиɠ ѵậŧ cậu càng giương lên cao hơn.
Khi Ellen sắp đạt tới điểm giới hạn, chủ nhân Andrew lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu và cúi người kề sát lỗ tai nói: “Nhẫn nại một lúc, chúng ta cùng nhau bắn.”
Nhanh chóng đâm rút vài cái trong cơ thể Ellen, Andrew lại có phản ứng thêm lần nữa. Anh ta buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Ellen ra, trong khoảnh khắc đó, bọn họ đồng thời lêи đỉиɦ, cùng đạt tới vui sướиɠ cực độ.
“Chúng ta lại làm một lần nữa đi.” Andrew nói như thế bên tai Ellen.
Vì vậy, ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh ta không ngừng ma sát dươиɠ ѵậŧ Ellen làm cậu nhỏ của cậu lại bắt đầu ngẩng cao. Ellen rêи ɾỉ đứt quãng, đến cả tiếng thở dốc cũng mang theo âm rung.
Ngón tay Andrew cố ý ma sát nếp uốn mịn màng trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ Ellen, mỗi một chút chà xát đều như điện giật tra tấn thần kinh yếu ớt của cậu. Từng chút từng chút một, không ngừng gia tăng, kɧoáı ©ảʍ chồng chất liên tục xông thẳng một mạch từ dươиɠ ѵậŧ lên tới đỉnh điểm sau đó kéo lên rất cao.
Hậu môn Ellen cũng bị dươиɠ ѵậŧ thật lớn kia của Andrew va chạm liên tục không ngừng một cách đầy thô lỗ, cắm vào, rút ra, rồi lại cắm vào rút ra…
“A…” Cùng với một hồi tiếng rêи ɾỉ mãn nguyện khó nén của Ellen, Andrew và cậu lại đồng thời lêи đỉиɦ lần nữa, đạt được đến đỉnh điểm của sự sung sướиɠ.
Kɧoáı ©ảʍ bắn tinh như bị điện giật lại truyền từ dươиɠ ѵậŧ lên đến đại não Ellen một lần nữa. Một tia sáng trắng chợt lóe lên khi Ellen còn đang ngẩn ngơ, nó vọt lên sau đó lập tức bùng nổ! Toàn bộ thế giới trước mặt trở nên trắng xoá trong nháy mắt... Giống như trạng thái mất trí sau khi ăn chơi hết mình vậy, tuy không chân thật nhưng lại làm người ta sung sướиɠ.
“Chủ nhân, tôi… Tôi còn muốn…”
Ellen cứ như một cô gái nhỏ vừa mới nếm được sự ngon ngọt khi ăn vụng trái cấm, mặt cậu hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói với chủ nhân Andrew.
“Được… Như cậu mong muốn, nô ɭệ nhỏ của tôi.” Andrew thở hổn hển, thấp giọng cười xấu xa nói bên tai Ellen.
Sau đó, Ellen cảm thấy mặt sau của mình lại bị dươиɠ ѵậŧ thô to của Andrew tàn nhẫn đâm vào, sự chà đạp hết lần này đến lần khác trong đêm nay đã chính thức bắt đầu. Những cú đâm mạnh, sự xỏ xuyên đầy tàn bạo như là nỗi đau đớn vô tận, nhưng cũng lại như là niềm sung sướиɠ tuyệt đỉnh.
Ellen liếc nhìn màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ và ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng đang len lỏi chiếu vào lâu đài, cậu biết đêm nay hãy còn rất dài.