Khi thử mở mắt dưới làn nước tím đỏ đó, Seito đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, cảm giác như đang ở vùng trời nào đó, chân của cậu đang nhẹ nhàng cất bước ở trên những đám mây màu đỏ hồng. Phía trước xuất hiện bóng dáng của cây khổng lồ nào đó, nhìn giống như là cây Huyết Đào ở Hanarasaki vậy. Cậu cứ đi mãi, đi mãi tới cái cây dường như ở trước mặt đó nhưng không thể chạm tới được. Ở dưới chân cậu không còn là những vầng mây màu đỏ nữa, thay vào đó là bộ rễ nâu đậm to lớn. Xung quanh là cả một bầu trời hoa Huyết Đào đang bay phấp phới, khi Seito bước đi, những cánh hoa đó như biết ý mà né tránh cậu, tạo ra một khoảng trống nhỏ cho cậu.
Xào xạc. Xào xạc
Tiếng hoa bay đầy trời như là ồn ào, là quen thuộc. Cậu càng lại gần thì bộ rễ đó càng to ra, Huyết Đào càng lúc càng nhiều hơn, ba bốn đoá hoa nhỏ bay tới gần cậu, bám vào mặt, vào môi và cả tay của cậu, như yêu thích, âu yếm không muốn rời. Nhưng làn gió đó lại tới rồi, dù không muốn nhưng vẫn phải bay đi theo đoàn hoa của mình.
_____
Seito đã bước trên con đường này rất lâu rồi, cậu bắt đầu mù mờ về thời gian, thứ duy nhất khiến cậu cảm nhận cậu vẫn di chuyển chính là những cánh hoa đó. Ban đầu chúng bay tán loạn theo gió để né tránh cậu, một lúc sau thì chúng lại bay tới chỗ cậu, đậu một tý lại đi. Bây giờ thì chúng lại tụ tập thành cơn bão hoa khổng lồ, ở giữa lại tách thành một đường thẳng chừa đường cho cậu đi tới cái cây khổng lồ đó như đang dẫn lối cho cậu, Seito thử nhìn xuyên qua cơn bão hoa này, hoàn toàn không thấy gì ở phía bên kia cả. Cậu vẫn tiếp tục đi. Cánh hoa nhỏ bé khi nãy bám vào môi của cậu đã theo cơn bão hoa này một lần nữa bám vào môi của cậu rồi cưỡi lên cơn gió bay đến tóc của cậu rồi yên vị trên đó. Bỗng Seito nghe một tiếng thì thầm nho nhỏ trên tóc của mình
-"Seichan Seichan, không cần đi tiếp đâu" giọng nói quen thuộc vang lên từ đoá hoa nhỏ đó.
-" Anh Kazama?" Seito giật mình, không ngờ lại nghe tiếng của anh ấy lúc này. Hoa Kazama nói với Seito là hãy ngồi xuống, tịnh tâm, lắng nghe xung quanh chứ đừng đi tiếp nữa, phía trước không phải là nơi cậu có thể đến được lúc này. Cậu nghe theo lời của hoa Kazama, ngồi xếp bằng rồi bắt đầu lắng nghe tiếng xào xạc đó. Chỉ một lúc sau, tất cả những tiếng đó đều biến thành tiếng của gia tộc cậu. Có tiếng nói của người làm vườn Kondo, của gia chủ Hina, còn có tiếng của đầu bếp trưởng Yamada nữa, chúng hoà trộn vào nhau tạo nên vô vàn tiếng xào xạc này.
Khi vừa nghe được tiếng nói của tộc nhân Hanarasaki thì khung cảnh bổng chuyển đổi, những đoá hoa Huyết Đào cùng cái cây khổng lồ đó đã biến mất hết, chỉ chừa lại đoá hoa Kazama bé nhỏ vẫn đang thì thầm trên tóc của cậu. Toàn bộ khung cảnh đã trở về như ban đầu, dưới chân cậu là những đám mây mềm mềm xốp xốp chứ không phải là rễ cây nữa, phía trước như là cả một vùng trời vô định, cậu chẳng thể nhìn thấy nó xa bao nhiêu. Có thứ gì đó dần hiện lên trước mặt của cậu, một linh hồn trắng tinh mặc bộ đồ màu đỏ có gia huy của tộc cậu nhưng gia huy lại là màu đen, ở phía dưới có ghi chữ
"Ti-u Mi--"
Chữ đó thật sự rất mờ, cậu không thể thấy rõ được. Người đó đưa tay lên tóc của Seito, nhẹ nhàng lấy hoa Kazama xuống, đặt hoa trên tay phải của linh hồn bí ẩn đó. Người đó dùng tay còn lại chạm nhẹ vào ngực của Seito.
-" Hanarasaki Seito, hãy nhận lấy lời chúc phúc của Huyết Đào" Tiếng nói phát ra ở trong đầu cậu, khung cảnh lại một lần nữa chuyển đổi. Xung quanh tối đen, như tất cả đều đã biến mất hết, cậu rơi xuống không gian vô định nào đó...