-" Giỏi lắm, ta chờ tin tốt của con" Trưởng lão Ruddie thưởng thức màn âu yếm của hai cậu nhóc nhà mình rồi dành lời khen ngợi cho Kazama. Đây là người được việc nhất của gia tộc bọn họ, bất kể giao nhiệm vụ như thế nào, khó khăn ra sao thì anh ta vẫn hoàn thành được, hồi đó thì hoàn thành đủ việc đau não trong nhà, hiện tại thì đã đủ kinh nghiệm để xử lý việc ở bên ngoài. Bọn cướp mà bọn họ theo dõi hai năm qua, chỉ cần giao cho Kazama thì trong sáu tháng là đã tóm được thằng đầu sỏ của cái băng đảng đó rồi, ngày anh ấy đem tin báo về thì cả gia tộc mừng rỡ, nhất là các trưởng lão đã sứt đầu mẻ óc mấy năm qua vì lũ đó. Bọn chúng chỉ nhắm vào những nơi được Hanarasaki quản lý, từ tiệm ăn uống nhỏ tới những nhà máy sản xuất quy mô lớn, bọn tàn ác đó không tha cho bất kì nơi nào có gia huy của tộc. Nhưng những người làm của Hanarasaki đâu phải người bình thường, họ không những không yếu thế mà còn gây nhiều thiệt hại cho bọn chúng. Vậy mà bọn chúng vẫn chẳng bỏ cuộc, đánh bom, xài kĩ năng diện rộng tàn phá hết nhà cửa, nhà máy,...
Dân lành cũng bị cuống vào cuộc tàn phá của băng cướp ấy, nhà cửa dù bảo vệ được nhưng tiếp sau đó bọn chúng sẽ phân nhưng tên mạnh đi cuớp của, đồ ăn, tiền bạc chẳng còn một thứ gì. Dù thiệt hại nặng nề như thế song họ vẫn có niềm tin mãnh liệt vào gia tộc tinh linh này, tin rằng với lịch sử hơn một ngàn năm đồng hành cùng vương quốc này thì đám cướp đó chẳng là gì so với họ. Hanarasaki cũng rất hào phóng, bồi thường thiệt hại gấp đôi với những gì họ đã mất, còn thường xuyên thăm hỏi bọn họ, chia sẻ đồ ăn thức uống cho dân thường. Chỉ cần nộp thuế 30% mỗi năm là sẽ được gia tộc cử nhân tài xuống để quản lý bọn họ, cho dân đen, dân lao động một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Ewidiery chỉ có 56 ngôi làng đã được phát hiện, trong đó hết 39 làng đã được Hanarasaki thu về dưới trướng, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của những người quản lý được gọi là Hanatsu thì sẽ được làm việc cho bọn họ, tốt hơn nữa thì sẽ cho vào nhà chính để làm người hầu, làm một năm, lương đủ sống cả đời. Nhưng nhiều lúc có vài người bị trả về, mất cả đoạn kí ức dài về gia tộc đó, người thân của bọn họ cũng chả biết làm sao, chắc phạm vào nội quy nào đó nên mới bị vậy. Dù sao thì những người hầu đó vẫn nhớ rõ về chính mình, người thân, gia đình của họ là được rồi, số tiền kiếm được cũng rất nhiều. Sẽ chẳng người nào vì điều đó mà căm hận Hanarasaki đâu.
-"Ta nghe nói Seito sắp đi học ở ngoại thành à?" Trưởng lão Ruddie nhìn Seito mỉm cười rồi nói. Y khá tò mò về đứa con trai của Otogi này, nghe bảo rất khó chiều, chỉ có mỗi Kazama với mẹ của cậu nhóc này là dỗ được thôi.
-" Vâng ạ" Seito ủ rũ, cậu đã rất cố để tận hưởng bữa tiệc này, quăng hết mọi thứ ra sau đầu. Vậy mà giờ trưởng lão lại nhắc... Ngài ấy không thể chừa cho cậu một con đường sống à??
-" Thật lòng thì ta phản đối việc này, nhưng các trưởng lão khác lẫn Otogi đã quyết rồi thì ta chẳng làm được gì. Chủ nhân của nơi đó là người quen của ta khiến ta cũng an tâm được vài phần. Những người ở đó không giống chúng ta đâu, họ sống theo cách sống khác, đối nhân xử thế khác, ở tầng lớp khác nữa. Nên là Seito à, con đừng mong là sẽ có cuộc sống an nhàn ở đó" Ruddie thấy vậy liền muốn an ủi cậu bé vài phần, nhưng hình như hơi sai sai...
-" Đừng biến bọn tôi thành người xấu như thế chứ, cũng vì bất đắc dĩ thôi, nếu cậu nhóc không trải qua quá trình rèn luyện gian khổ thì sau này ra ngoài đời sẽ như nào đây? Nhìn thấy khuyên tai của tôi không? Là số lần tôi chết hụt đấy!" Wallet nghe vậy thì cãi lại Ruddie, ai ai cũng thương con cháu trong nhà hết mà tên tóc đỏ này lại biến bọn họ thành người xấu trong mắt bọn trẻ, cục tức này y nuốt không trôi.
Nghe tới đây, Seito đã hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu nảy sinh ra suy nghĩ học phép tàn hình rồi trốn ở góc nào đó trong nhà không ai tìm ra. Vì cớ gì cha cậu lại về, vì cớ gì lại đem cậu vứt ra ngoài, vì cớ gì lại có chữ "rèn luyện gian khổ" vậy? Vì sao?? Uớc gì cha của cậu là anh Kazama. Nếu vậy thì chắc chắn cậu sẽ được thảnh thơi hơn mười ngàn năm, ở dưới sự chở che của gia tộc, không nhiễm tý bụi trần nào... Thôi chả quan tâm nữa đâu, cậu cúi đầu ăn liên tục những thứ trên bàn vừa được các phụ bếp cho thêm vào, như đây là bữa ăn cuối đời của cậu vậy. Và không ngoài dự đoán, cậu bị sặc do vừa húp nước lẩu siêu cay vừa ăn thịt hổ.
-" Anh biết em đang suy sụp nhưng mà đừng như thế chứ. Sặc như này lỡ không có anh rồi sao?" Kazama buồn rầu vuốt lưng đứa em bảo bối của mình, rồi sử dụng phép thuật lên cổ họng của cậu. Lời nói vừa nãy của trưởng lão Ruddie không chỉ gây sát thương chí mạng cho Seito mà còn gây ra sát thương chuẩn cho anh nữa. Nghĩ tới cảm giác lúc mình đi công tác về, mở cửa phòng của Seito ra mà chẳng còn thấy cậu trong đó nữa, không còn nghe tiếng gọi "anh Kazama" nữa, cũng chẳng còn những câu chào đón anh về nữa. Aiz, chắc kiểu này anh sẽ đi công tác lâu một chút, khi nào có tin cậu về thì anh mới về, chẳng cần biết sẽ bỏ qua bao nhiêu lễ hội, bao nhiêu tiệc gia đình, chỉ cần có Seito là được. Trước khi em ấy đi, anh nhất định phải lên lớp học cấp tốc về việc sống một mình mới được, lỡ có việc gì thì cậu có thể tự giải quyết, anh cũng an tâm hơn được phần nào.
-" Vậy là anh Kazama không thể ở bên em nữa sao?" Nghe vậy, cậu quay đầu nhìn Kazama. Đôi mắt mọng nước vì bị sặc, đôi môi vì ăn cay mà đỏ chót khiến ai cũng siêu lòng.
-" Đương nhiên là anh sẽ ở bên nhóc rồi. Những thành viên trong gia tộc của chúng ta đều ở bên nhau, không ai phá bỏ được mối liên kết này, chẳng có bất kì ngoại lệ nào cả" Kazama quăng hết mọi thứ ra ngoài, giờ anh chỉ muốn tập trung dỗ dành đứa nhóc mít ướt này.
-" Nói hay lắm Kazama, chỉ có vài tháng lăn lộn bên ngoài mà nhóc đã trưởng thành rồi" Haruto ngồi kế bên tán thưởng, trưởng nam của gia tộc có một đặc quyền nho nhỏ là được phép quản lý, tự tay chăm sóc đàn em của mình, điều đó đồng nghĩa với việc anh đã nhìn từng đứa một lớn lên, tình cảm dành cho bọn nhỏ đã thành một thứ gì đó to lớn trong anh.
-" Em lúc nào cũng trưởng thành mà!" Kazama phản bác, dù gì thì anh cũng đã bốn mươi rồi, ở mức thiếu niên trong tộc tinh linh rồi mà còn bị nói thế. Haruto thật là! Dù gì anh ấy cũng một tay nuôi Kazama lớn lên nên anh chỉ đành ngậm ngùi cho qua, chẳng muốn xích mích hay làm Haruto buồn đâu. Còn Haruto thì ngồi một bên cười ha hả, ôi mấy đứa nhóc thời thiếu niên.
Với sức ăn của Seito suy sụp thì một lát sau, cái nồi đất sắp thấy được đáy rồi, những món ăn kèm cũng lần lượt hết đi, mà mọi người cũng đã thoả mãn rồi, ngồi tám nhảm đợi các gia chủ và trưởng lão đi thì họ cũng sẽ nghỉ ngơi, nhiều người rảnh rỗi còn ngồi cá cược xem Seito sẽ ăn trong bao lâu, còn đặt tiền cược nữa chứ. Có người cược rằng cậu sẽ ăn khi nào cạn cái nồi rồi thôi, có thợ làm vườn nào đó cược là cậu sẽ lại sặc rồi đột nhiên thấy no, có nữ gia chủ nào đó bảo rằng các trưởng lão sẽ quét sạch cái nồi đó trước khi Seito ăn xong đống trên bàn, và cũng có trưởng nam nào đó cược rằng Kazama là người chiến thắng cuối cùng. Thế là tất cả mọi người ở sảnh tiệc đều hướng mắt về phía hai thí sinh và một nhóm thí sinh khác.
Rất nhanh, đáy nồi đã lộ ra, chỉ còn một tý nữa thôi là có kết quả rồi, tim người nào người nấy đều đập thật mạnh, chỉ cần thắng trận này thôi là một bước lên hương rồi! Nhưng ngoài dự đoán, các trưởng lão đã rời đi trước khi hết đồ ăn, làm gì có người già nào tranh giành đồ ăn với đám hậu bối cơ chứ! Họ đồng loạt đứng dậy, áo choàng lại một lần nữa xuất hiện rồi cùng năm chủ nhân biên mất. Vậy là bây giờ chỉ còn lại hai thí sinh ngồi cùng nhau, một bên ăn ngấu nghiến như bữa cuối cùng, một bên thì điềm đạm hơn bên kia rất nhiều nhưng nếu nói là nhẹ nhàng thì không thể được.