Hanarasaki

Chương 5: Hanarasaki - Bữa Tiệc

Chương 5: Hanarasaki - Bữa Tiệc

-"Thêm ba cục đá lửa nữa, cái nồi này chưa có chín đâu" Yamada chỉ huy mọi người, trên tay cầm một thanh đá đen dùng để điều chỉnh nhiệt độ từng viên, nhìn sơ qua thấy vệt sáng đang dừng ở mức tầm 250°C. Mùi hương nồng đậm dần lan toả, ai ai cũng cũng sắp không kìm nổi mà nảy lên ham muốn lao vào cắn xé cái nồi. Ngay cả hương ngọt ngào của rượu Huyết Đào còn không thể đem ra so sánh được với nồi lẩu này. Đúng là Cá Ngựa nữ vương! Danh bất hư truyền! Nó cũng thành công kéo được Seito từ biển kẹo Tuyết Vương về, cậu cũng muốn được ăn thịt cá ngựa.

Chỉ vài phút sau, cái nắp của nồi đất vỡ tan tành theo đúng như dự kiến của các đầu bếp. Haruto nhanh tay đã biến ra một tấm lưới dày trong suốt, thu hết cái mảnh vỡ ấy lại rồi chuyển nó vào thùng rác ở nhà bếp. Các phụ bếp được dặn sẵn sẽ phải làm điều đó trước nhưng vẫn không qua nổi tốc độ của người trưởng nam này. Họ liền quăng hết ra sau đầu, tiếp tục khâu chuẩn bị những đồ ăn kèm. Những hầu gái nườm nượp đi ra vào, bửng rượu rồi đồ ăn không nghỉ ngơi giây phút nào

Dù gia tộc Hanarasaki là gia tộc tinh linh thì vẫn không có dân số nhiều đến mức tất tần tật người làm, phục vụ đều là tinh linh. Hầu nữ là một trong số những công việc hiếm hoi tuyển loài khác vào, ví dụ như con người, nhân thú hoặc người lùn,... Chỉ duy nhất là không tuyển tinh linh của nơi khác.

Những công việc tuyển người ngoài như này đứng ở vị trí thấp nhất trong gia tộc, thường không có bất kì ưu đãi nào, nhận sự lạnh lùng của các nhân vật lớn. Thậm chí đồ ăn cũng không được ăn chung với tinh linh, các đầu bếp cũng không làm đồ ăn cho họ, một phần do khẩu bị khác biệt, phần còn lại là họ không có dư sức quan tâm người ngoại tộc. Nói bọn họ lạnh lùng cũng được vì tinh linh chỉ có hai trái tim thôi, nửa cái cho họ, một cái rưỡi cho gia tộc của họ, người ngoài là cái gì cơ chứ? Bù lại thì lượng công việc lại ít hơn so với các tinh linh một tý, khi họ làm sai cũng sẽ phân xử theo cách của loài người, gia chủ Kagii cũng chẳng rảnh mà quan tâm người ngoài có nghe lời ngài ấy hay không.

Chủng tộc tinh linh sống lâu tới gần như bất tử, dù Ewidiery đã lập quốc được 1096 năm rồi nhưng Hanarasaki vẫn chỉ mới đổi có hai đời gia chủ, còn các trưởng lão bí ẩn thì chằng ai ở thế hệ mới biết gì về họ. Lâu lâu có dịp lễ nào đó, các lão mới xuất hiện chung vui, tiệc gia đình gần như chẳng thấy đâu.

Sau khi nắp đất vỡ tan thì tinh tủy trong nồi liền lộ hết ra. Nước lẩu màu đỏ cam nhìn có vẻ rất cay là nước được vắt ra từ ớt linh chi sẽ sôi ở nhiệt độ 170°C, chính giữa là nhân vật chính trong nồi lẩu. Là nữ vương cá ngựa. Vì đã loại bỏ tuyến độc nên nó chuyển sang màu trong suốt, mắt cá đã bị lấy ra để trở thành một phần của những cục cá viên nho nhỏ mà nhiều vô số kể trong nồi, não của nó đã được vinh dự đặt ở phần đông lạnh dành cho các trưởng lão. Kèm theo trong nồi lẩu chính là thịt bò G63 do chính hoàng gia chăn nuôi, là giống bò đắt nhất hiện nay, với số lượng trong nồi như này thì ba con là ít nhất. Và còn nhiều các loại đồ đắt đỏ khác như mực, bạch tuột ở vịnh Hidiery, thịt sư tử màu đỏ chót ở cao nguyên Simba, còn có cả thịt Yeti nữa.

Vì chiều cao khiêm tốn nên Seito chả thấy cái gì trong nồi, nó cao hơn cậu gần nửa người nên được Kazama ưu ái, bế cậu ngồi lên vai để thấy rõ hơn. Đập vào mắt của cậu là cục tròn tròn trong suốt nổi trên mặt lẩu trong nồi, nhìn là thấy ngon rồi nhưng khi nói ra thì Kazama lại bảo cậu ăn không được cục đó đâu. Dù tiếc nuối nhưng Kazama chẳng bao giờ lừa cậu nên chỉ đành nghe theo. Tiếp đó, cậu thấy chú Yamada chỉnh chỉnh nhiệt kế, cái nồi lại càng lúc càng nóng hơn, các đầu bếp dùng phép bỏ từng đợt rau và vài nguyên liệu dễ chính khác vô, cái nồi với tông đỏ cam đã có thêm nhiều sắc xanh của cây cỏ. Seito để ý tới đám cỏ màu tím trong nồi, Kazama thấy vậy liền giải thích cho cậu.

-" Đó là cỏ đuôi sói, mọc ở vùng giao nhau giữa Ewidiery và vương quốc Pleid nằm ở phía bắc. Loại cỏ này tốt cho chiều cao của nhóc lắm đấy"

-" Xì, em không thèm đâu, nhìn là biết khó ăn rồi" Seito thẳng thừng chê, cậu cực kì ghét rau nhất là loại rau cỏ như cỏ đuôi sói đó.

-" Trẻ con mà kén ăn thì không cao lên nổi đâu đó" Yamada hoàn thành xong nhiệm vụ đang ngồi phía bên phải của gia chủ Emicia, chờ đợi để thưởng thức thành phẩm của mình. Tiếng nói chuyện ồn ào thêm tiếng ùng ục của nồi đất, cùng những cử chỉ thân mật giữa người thân với nhau, có người hát hò, có người múa bụng, có người trêu ghẹo các hầu nữ,... Cộng thêm bầu trời hoàng hôn chuyển dần sang màu cam làm đại gia đình này càng thêm ấm áp. Ở phía góc khuất nào đó có người đang dịu dàng vẽ lại khung cảnh ấy, tất cả mọi thứ đều không thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

-" Xí, tại tui chưa tới tuổi dậy thì thôi" Seito giận dỗi đáp lại, đôi tai dài vì ngại ngùng mà đỏ lên. Rõ ràng cậu chỉ mới 16 tuổi, là độ tuổi của em bé mà tại sao ai cũng chê cậu lùn vậy? Còn bảo là mít ướt nữa chứ. Vì không có chỗ phát tiết cơn giận vô lý này nên cậu đành nhéo nhéo hai má của Kazama đang cõng cậu.

-" Nghịch nữa là anh ném em qua cho Haruto đó" Kazama nhẹ nhàng đe doạ cậu nhóc trên vai mình, làm động tác như muốn ném cậu đi thật. Seito sợ hãi liền ôm đầu của anh không nhúch nhích gì.

-" Haha, anh đối với nhóc đáng sợ lắm sao? Hử?" Haruto ngồi một bên xem trò vui, xem mấy đứa em nghịch ngợm của mình. Anh là người thường xuyên ở nhà nhất trong đám trẻ này nhưng vẫn không thân với Seito bằng Kazama được mà thằng bé còn sợ anh nữa. Thật là khó hiểu

-" Kh-Không có! Anh Haruto rất tốt nhưng mà anh Kazama lại bảo là ném em đi. Không muốn bị ném đâu..." Seito ngại ngùng vùi đầu vào tóc của Kazama. Cậu thường thấy Haruto ở nhà nhưng toàn lại đi chung với những nhân vật lợi hại như gia chủ, trưởng lão nên dù anh ấy có đối xử tốt với cậu như nào thì cậu vẫn có nỗi sợ vô hình với anh.

Bổng có tiếng Ting vang lên từ chỗ của Yamada thông báo nồi lẩu đã ăn được rồi. Seito biết ý nên tự động leo xuống, lần nữa yên vị tại chỗ ban đầu của mình. Lúc này lửa đã hạ xuống thành 100°C để các phụ bếp có thể tiếp cận rồi phân chia cho mọi người. Họ là những người có nhiều năm kinh nghiệm, dù là gia tộc có đông đến đâu đi chăng nữa thì họ vẫn nhớ về sở thích lẫn đồ bị dị ứng của từng người. Các phụ bếp mở chiếc bình bằng thủy tinh trên tay ra từng làn gió nổi lên khiến nước lẩu trở thành những dòng nước nho nhỏ, đích đến là bát của mọi người, thịt của cá ngựa nữ vương cũng được chia ra một cách đồng đều đến bàn ăn của từng người. Tiếp sau đó là các đồ ăn kèm như rau, bún, thịt hổ,... đều nhẹ nhàng đáp xuống chiếc dĩa kế bên tô nước lẩu to tướng ấy. Chỉ một lúc thôi đã vơi đi gần nửa nồi nước, ai nấy cũng đều mong chờ khi gắp miếng thịt cá đầu tiên cùng nước lẩu đậm đà ấy...