Trong vài ngày qua, Vang Bóng Một Thời đã tham gia năm lễ hội âm nhạc và một số buổi biểu diễn livehouse ở những nơi khác. Phần trình diễn của lễ hội âm nhạc về cơ bản là một buổi biểu diễn đặc biệt của ban nhạc, hát trong vài giờ, phần biểu diễn của livehouse là do fans hâm mộ yêu cầu, thời gian biểu diễn cũng không ngắn.
Sau khi kết thúc đợt này, ban nhạc trở về Hoài Thành. Cát Bang và Lâm Diệp không có việc gì phải làm nên về nhà nghỉ ngơi trước, trong khi đó Tề Viễn và Hạ Khiếu được Hoàng Chỉ gọi đến Đường Về.
Đạo diễn mà Hoàng Chỉ đã sắp xếp để Tề Viễn bảo Hạ Khiếu viết một bài hát lần trước đã đến, nói rằng muốn gặp hai người họ. Đạo diễn là bạn của Hoàng Chỉ, cho dù không muốn gặp mặt cũng nên cho Hoàng Chỉ mặt mũi.
Vì vậy sau khi tạm biệt Cát Bang và Lâm Diệp, Tề Viễn và Hạ Khiếu bắt taxi đến Đường Về.
Đường Về là quán bar lớn nhất ở Hoài Thành, cho dù buổi tối các ban nhạc lâu năm không biểu diễn, vẫn có rất nhiều khách. Quầy bar phòng bao, đâu đâu cũng là người, mọi người uống rượu và trò chuyện, chơi trò chơi, còn có người theo đuổi thần tượng và nghe nhạc.
Buổi biểu diễn hôm nay trên sân khấu của Đường Về là một ban nhạc gần đây của Hoài Thành, Tiểu Hoả. Ca sĩ chính của ban nhạc không phải là một người chơi nhạc chuyên nghiệp, thành lập ban nhạc là vì sở thích, nhưng sự chuyên nghiệp hoà thuận trong ban nhạc là không cần phải bàn cãi. Cậu ta đang làm trong ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ gì đó, là một nam sinh khoa học tự nhiên thuần túy.
Nhưng ban nhạc tồn tại một cách thần kỳ, đôi khi sự nổi tiếng không phải vì bạn hát hay hay chơi nhạc cụ giỏi như thế nào, mà là bởi tinh thần và phong cách.
Giống như ca sĩ chính của ban nhạc này, cậu ta không mặc áo khoác da cũng không để tóc dài, chỉ để mái tóc húi cua và mặc chiếc áo phông màu trắng, không có kỹ xảo ca hát gì, hoàn toàn là gào rống, nhưng chính vì như vậy mà có một loại hấp dẫn không thể kháng cự lại.
Chỉ cần cậu ta hát trên sân khấu, ít nhiều khán giả cũng bị cuốn hút theo.
Khi cả hai bước vào quán bar, tình cờ là nơi ca sĩ chính hát, mọi người đang vui vẻ rung đùi nhảy nhót theo cậu ta, không để ý đến hai người của Vang Bóng Một Thời đang đi qua.
Tề Viễn nghĩ đến việc lên lầu đến văn phòng của Hoàng Chỉ để gặp đạo diễn mà không bị ai nhìn thấy, như vậy anh ta sau khi làm xong việc là có thể về nhà ngủ.
Ngay khi anh ta đang nắm tay vịn lên tầng hai, thì Hạ Khiếu người đang đi phía trước liếc nhìn dãy ghế dài ở tầng một. Sau khi liếc mắt một cái, Hạ Khiếu dừng bước lên lầu.
Tề Viễn đập đầu vào lưng anh khiến cho đầu óc ong ong, sau cú va chạm, anh ta ngơ ngác ngước nhìn Hạ Khiếu, nói: "Làm sao vậy, sao lại dừng lại?"
Hạ Khiếu đang đứng giữa vị trí cầu thang, ánh mắt nhìn một chỗ chưa thu lại. Sau khi nhìn một hồi, anh quay người bước xuống lầu.
Tề Viễn: "Này, cậu đi đâu đấy?"
"Có một người bạn." Hạ Khiếu nói: "Đi chào cái đã."
Tề Viễn: "..."
...
Đường Miểu rút ra con át chủ bài.
Con át chủ bài thể hiện rằng trong vòng chơi này, nếu ai bị phạt uống rượu, cô cũng sẽ bị phạt cùng với người đó.
Khi lá bài poker của cô được lật ra, Khâu Vũ giải thích ý nghĩa của lá bài trên tay cô. Sau khi Tiền Trình nhìn thấy nó, anh ta nói: "Hay là rút lá khác đi, cô Đường là lần đầu tiên chơi mà."
Sau khi Tiền Trình nói xong, Khâu Vũ nhìn anh ta, nói: "Ngoại trừ tôi và anh, ở đây mọi người đều là lần đầu tiên chơi. Rút trúng lá nào thì chính là lá đó, nếu rút lại thì vòng đầu tiên sẽ không thú vị nữa."
Tiền Trình vốn dĩ muốn giải quyết ổn thỏa cho Đường Miểu, nhưng Khâu Vũ nói như vậy, anh ta không thể nói được gì khác. Mọi người đều đến để chơi, chơi trò chơi cứ tùy ý mới có thể vui vẻ được, nếu quá nghiêm túc và cố ý thì trò chơi sẽ trở nên vô nghĩa.
Sau khi Tiền Trình bị Khâu Vũ phản bác, một nam giáo viên dạy đàn piano ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng ta chơi, rút được gì thì cứ là cái đó đi."
"Đúng vậy, hơn nữa thứ mà cô Đường uống là rượu trái cây, mức độ cồn không lớn, không có vấn đề gì, mọi người cũng không cần phải một hai chơi đến khi cô Đường uống say, qua một vòng rồi dừng lại."
Mọi người đang nói chuyện, còn Đường Miểu thì nhìn lá bài poker trong tay, một lúc sau, cô cười, nói: "Cứ như vậy đi."
Nếu Đường Miểu cũng đã nói như vậy, tất cả mọi người cũng không có phản đối.
"Được rồi, cứ như vậy, nào nào, chúng ta chơi trước đi, bắt đầu từ ai đây?" Một giáo viên dạy piano nói.
"Bắt đầu từ tôi đi." Khâu Vũ nói.
Lúc này, mọi người đã nhìn thấy lá bài trên tay cô ta. Bài poker của Khâu Vũ là 7. Khi rút lá bài poker này, phải chơi trò tránh số 7. Nghĩa là mọi người bắt đầu đếm từ 1, phải tránh số 7 hoặc bội số của 7 và các số với 7. Nếu ai đó hét lên một số với 7 hoặc bội số của 7, vậy sẽ bị phạt rượu.
Trò chơi này tương đối đơn giản, mọi người ngày thường cũng đều chơi qua. Bắt đầu với Khâu Vũ, bảy người lần lượt hét lên cho đến khi đạt 80+. Cuối cùng, Tiền Trình quên mất 87 cũng có số 7, liền nói ra số 87.
Ngay khi anh ta hét lên, mọi người đều reo hò, vỗ bàn huýt sáo. Tiền Trình cười nói: "Được được được, tôi uống tôi uống."
Sau đó, Tiền Trình uống cạn ly whisky trên tay.
"Ông chủ đỉnh thật!" Giáo viên dạy piano bên cạnh vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của anh ta.
Khi anh ta vỗ tay, Khâu Vũ nhìn Đường Miêu cười nói: "Cô Đường cũng phải uống."
Sau khi Khâu Vũ nói xong, Đường Miêu nhìn cô ta cười nhẹ, sau đó cầm lấy ly rượu hoa quả trong tay cũng uống cạn.
"Ồ, không tệ, cô Đường cũng rất tuyệt!" Thầy giáo kia khen ngợi Đường Miêu.
Đường Miêu cười với anh ta. Trong khi Đường Miểu đang mỉm cười, Khâu Vũ nói: "Nào, tiếp theo đến ông chủ."
Tiền Trình ngồi bên cạnh cô ta, trò chơi của cô ta đã kết thúc, tự nhiên đến lượt Tiền Trình. Lá bài poker của Tiền Trình là 10, anh ta chỉ cần nói mình bệnh tâm thần, mọi người sẽ không ai được nói chuyện.
Ai nói sẽ bị phạt uống rượu.
Sau khi trò chơi của Tiền Trình bắt đầu, ghế dài trở nên yên tĩnh một lúc, tất cả mọi người đều im lặng, nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Trong khi mọi người im lặng, điện thoại di động của Tiền Trình vang lên.
Tiền Trình: "..."
Khi điện thoại của Tiền Trình vang lên, mọi người đều nhìn anh ta. Tiền Trình bị nhiều người nhìn như vậy, trầm mặc một hồi không tiếp điện thoại. Điện thoại liên tục đổ chuông, hết cuộc gọi này lại có cuộc gọi khác đến.
Tiền Trình: "..."
Nghe nhạc chuông ồn ào của điện thoại di động, Tiền Trình lấy điện thoại di động ra trước, nhìn thấy người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Tiền Trình mở miệng.
"Con mẹ nó."
"Uống rượu!"
"Ha ha ha ha!"
Ai thèm quan tâm là ai gọi anh ta, chỉ cần anh ta lên tiếng trước, anh ta sẽ bị phạt một ly. Tiền Trình trước tiên đi trả lời cuộc điện thoại chết tiệt, sau khi trả lời điện thoại, anh ta quay lại uống rượu một cách thành thật.
Khi Tiền Trình uống xong, Đường Miểu cũng tự nhiên uống xong rượu trong tay.
Hai lần đều bị phạt vì anh ta, Tiền Trình ít nhiều có chút hơi xấu hổ, nói: "Xin lỗi nhé cô Đường."
Tiền Trình nói xong, Khâu Vũ nhìn anh ta nói: "Liên quan gì tới thầy đâu, nếu người khác bị phạt, cô Đường cũng phải uống rượu thôi."
Nói như vậy, Tiền Trình vẫn cảm thấy có chút áy náy, khi anh ta nhìn Đường Miểu xin lỗi, Đường Miểu xua tay, cười nhẹ với anh ta.
Uống xong hai ly rượu hoa quả, Đường Miểu mặt không thay đổi nhiều. Thứ nhất, độ cồn của rượu trái cây thấp, thứ hai men say của rượu trái cây chậm.
Tiền Trình nhìn Đường Miểu như vậy, thầm nghĩ tiếp theo mình không nên để bị phạt uống rượu là tốt nhất. Anh ta phải tỉnh táo, một lát nữa, anh ta sẽ có trách nhiệm đưa Đường Miểu về.
Nhưng trong mấy vòng tiếp theo, Tiền Trình vẫn bị phạt hai ly. Một ly là trò chơi tam viên của Tiểu Khương. Khi nói về công viên Vũ Trụ bao gồm những gì, bộ não cằn cỗi của Tiền Trình đã nói có lỗ giun và những thứ linh tinh, không nói gì thêm được.
Sau khi uống cạn ly này, ở vòng tiếp theo là máy quay phim số 5, một người quen trong quán bar đã chào và đập vào vai anh ta, khiến anh ta muốn bất động cũng không thể.
Cuối cùng, Tiền Trình đã uống hết bốn ly rượu trong đợt phạt này.
Nhưng uống xong bốn ly rượu vẫn ổn, Tiền Trình uống xong nhìn Đường Miểu đang chuẩn bị uống, bảo đảm nói: "Cô Đường, tôi thực xin lỗi cô, cho dù là hôm nay tôi có say ngã trên đường, tôi cũng nhất định đưa cô về nhà."
Sau khi Tiền Trình nói lời này, vài giáo viên dạy piano ở bên cạnh không bình tĩnh, ánh mắt họ như suy tư nhìn Tiền Trình rồi nói: "Ồ? Ông chủ, anh chắc là không phải cố ý chứ? Anh chính là muốn đưa cô Đường về nhà, nên cố tình thua nhiều hiệp như vậy."
Sau khi bị vài giáo viên piano trêu chọc, Khâu Vũ bên cạnh Tiền Trình liếc nhìn họ. Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Tiền Trình có lẽ đã bị men rượu lấn át, nhưng chỉ dựa vào ghế, mỉm cười nhìn Đường Miểu đang ở một bên không nói.
Sau khi nghe Tiền Trình nói xong, Đường Miểu tự nhiên cười với anh ta. Mọi người nói đùa nhau, cô cũng không để ở trong lòng. Cô cầm ly rượu trong tay chuẩn bị uống ly rượu trái cây thứ sáu.
Ngay khi cô đang chuẩn bị uống rượu, một người đi tới bên cạnh cô. Người đó đứng bên cạnh cô, nhìn lướt qua những lá bài poker trên bàn, hỏi.
"Đang chơi trò gì vậy?"
Trước khi người đàn ông chưa lên tiếng, bộ dáng áp chế cùng khí chất lạnh lùng đã thu hút sự chú ý của những người trên ghế dài. Khi họ nhìn thấy anh đến, một số người trong hàng ghế ngạc nhiên nhìn anh, thậm chí không thể nói nên lời.
Đường Miểu chỉ phản ứng lại sau khi nghe thấy giọng nói. Rượu trong ly rượu mới uống được một nửa, Đường Miểu liền quay đầu lại phía sau. Cô ngồi trên ghế dài ngước nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, đôi mắt cô không biết vì mắt say hay ánh đèn đang sáng rực rỡ, lộ ra ánh sáng mông lung kiều diễm.
Cô rạng rỡ nhìn anh, giọng nói nhiễm rượu trái cây ngọt ngào khàn khàn.
"Hạ Khiếu." Đường Miểu gọi anh một tiếng.