TV trong nhà của Khương Thanh đang phát sóng một gameshow.
Đó là một tiết mục mời không ít tuấn nam mỹ nữ lưu lượng trò chuyện và chơi trò chơi với nhau.
Màn hình TV đang chiếu một người đàn ông vô cùng mị lực nam tính và có một nụ cười như ánh mặt trời. Cho dù không xem thì Khương Thanh đều có thể đoán được lúc này bình luận chắc chắn đều đang viết “A! Phạn Dương thật đẹp trai!” Linh tinh gì đó.
Khương Thanh đột nhiên nhìn người đàn ông trong màn hình vài lần.
Phạn Dương, là minh tinh nổi tiếng nhất bây giờ.
Khác biệt với các minh tinh tiểu bạch kiểm bây giờ có thể nhìn thấy ở khắp nơi, Phạn Dương đi theo lộ tuyến con người mạnh mẽ, một thân mạnh mẽ nhưng lại sẽ không làm người cảm giác dáng người dầu mỡ và hút không ít fans.
Tính cách ánh mặt trời thành thục cũng làm nhân duyên của hắn rất tốt, có thể nói là tiền đồ sáng ngời.
Nghĩ đến chỗ này, chuông cửa trong nhà vang lên. Khương Thanh chậm rì rì mà đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông mang khẩu trang và kính râm. Khương Thanh né người sang một bên ra hiệu đối phương bước vào.
Người đàn ông bước vào, động tác thuần thục mà tháo trang bị trên người xuống, y giống như đã hiểu biết cấu tạo ở trong nhà của Khương Thanh. Lúc này y xin lỗi nhìn Khương Thanh: “Thật sự xin lỗi, chủ nhân. Em đã tới chậm.”
Khương Thanh ngước mắt nhìn y, người đàn ông này đúng là minh tinh trong tiết mục mà TV đang phát sóng. Hắn mỉm cười lắc đầu, “Không sao hết, ta biết em rất bận. Ta có thể hiểu được.”
Nhưng Phạn Dương vẫn luôn lo sợ không yên lòng, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Khương Thanh rồi mới dám đi về phía trước một bước. Bàn tay to nắm lấy tay của Khương Thanh với vẻ mặt lo lắng: “Không phải, em hy vọng có thể rời khỏi giới giải trí để chuyên tâm hầu hạ ngài. Là ngài có tấm lòng tốt, làm em tiếp tục ở lại phát triển ở trong giới giải trí.”
“Được rồi.” Khương Thanh ngược lại vỗ vỗ mu bàn tay của y: “Là ta hy vọng em đi, em yên tâm là được rồi. Đến nỗi ta, em không cần quá mức lo lắng. Ta không hy vọng em bởi vì ta mà mất đi sự nghiệp mà bản thân yêu thương nhiệt tình nhất.”
Biểu cảm lo lắng trên gương mặt của Phạn Dương miễn cưỡng yên tâm lại, “Cảm ơn ngài, ngài luôn là đối với em tốt đến như vậy. Vốn dĩ em chỉ là một con bò sữa hạ tiện, phải nên ngoan ngoãn ở yên ở trong nhà.”
Khương Thanh dịu dàng mà sờ sờ đầu của y.
Phạn Dương so với hắn còn muốn cao hơn một cái đầu rưỡi cho nên muốn sờ đầu của y cũng không dễ dàng, Khương Thanh còn muốn nhón chân lên mới được. Tuy nhiên cũng may có Phạn Dương tinh mắt kịp thời khom lưng, làm Khương Thanh có thể thoải mái mà sờ đến đầu của y.
Mà Phạn Dương được chủ nhân mà y luôn tâm tâm niệm niệm dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu của mình, trong lòng tự nhiên trở nên vui vẻ.
“Ha, chủ nhân, nếu ngài dịu dàng sờ em như vậy, em sợ muốn nhịn không được, đầṳ ѵú muốn chảy sữa ra……” Phạn Dương là người có thể làm 200 cái squat, lúc này sắc mặt bắt đầu đỏ bừng và hô hấp trở nên thô nặng hơn.
Mà giống những lời mà y đã nói, màu sắc vải dệt trước ngực y bắt đầu biến đậm, là bị sữa làm ướt.
“Thật là một con bò sữa nhỏ không thành thật.” Khương Thanh bất đắc dĩ.
“Thật sự xin lỗi,” Phạn Dương lo lắng mà cúi đầu. Bản thân làm một con bò sữa thì thật sự không đủ tiêu chuẩn, thế nhưng tự tiện làm rơi rớt sữa tươi quý giá. Nếu không phải chủ nhân của y ôn hòa thì bản thân y đã sợ là đã sớm bị vứt bỏ.
Khương Thanh kéo y ngồi vào trên sô pha, sau đó trực tiếp kéo quần áo của y lên và lộ bộ ngực sữa to mọng sắc tình ra bên ngoài.
Vì tránh cho vật liệu may mặc cọ xát làm đau đầṳ ѵú, Phạn Dương vẫn luôn đều có thói quen dán nhũ dán, nhưng lúc này nhũ dán đã bị sữa tràn ra làm ướt và đã không còn dính nữa mà đang đáng thương treo ở trước ngực.
Khương Thanh trêu đùa hai cái đầṳ ѵú đã đỏ tươi, một bàn tay nắm vυ' bên trái và nhẹ nhàng xoa nắn, đồng thời bắt đầu mυ'ŧ nữa ở đầṳ ѵú bên kia.
Cơ ngực của đàn ông không non mềm giống như phụ nữ, vô cùng có dẻo dai. Lúc này cơ ngực mềm mại ở trong tay của Khương Thanh, cũng coi như là có một phen tình thú.
Tuy nhiên Khương Thanh luôn gọi cơ ngực kia là vυ'. Rốt cuộc ở trước khi hắn thôi miên Phạn Dương, cho y định vị chính là một con bò sữa có địa vị thấp kém và chỉ biết sản sữa, mà hắn là chủ nhân của y.
“Hô ha…… Chủ nhân, thật thoải mái.” Phạn Dương bị tiểu chủ nhân của mình hút sữa, mẫu tính và tìиɧ ɖu͙© đều cùng nhau phát ra.
Y nhịn không được hơi dùng sức mà ôm lấy Khương Thanh, đồng thời chủ động dựng thẳng vυ' của bản thân, đưa đầṳ ѵú đến trong miệng của Khương Thanh. Hận không thể làm Khương Thanh tàn nhẫn mà hút lộng nó.
Thật ra từ lần đầu tiên Khương Thanh thôi miên Phạn Dương đến bây giờ cũng không có rất lâu, bởi vậy sau khi Phạn Dương bị thôi miên thì thể chất cũng không có thay đổi rất lớn, sữa rất ít.
Khương Thanh rất nhanh đã hút xong một bên.
Hắn nhận thấy được Phạn Dương đã cứng, bởi vì cái đồ vật kia rất hấp dẫn sự chú ý của người khác đang chọc vào bụng nhỏ của hắn.
“Thật sự xin lỗi chủ nhân, em lại tự tiện cứng lên rồi.” Phạn Dương vô cùng xấu hổ. Bởi vì bản thân ở mọi mặt đều thật sự không đạt được tiêu chuẩn.
“Không sao hết. Về sau chậm rãi nhớ kỹ thì tốt rồi.” Khương Thanh nhéo một chút lên dươиɠ ѵậŧ đang dựng thẳng kia, Phạn Dương đau đớn kêu lên một tiếng và dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng kia lúc này mới mềm xuống vài phần.
Nhưng Khương Thanh nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt của Phạn Dương rõ ràng trở nên càng hưng phấn.
Đây là Khương Thanh lúc ấy cho y giả thiết là chịu đau, giống như ngược Phạn Dương như vậy thì y sẽ càng trở nên hưng phấn là chuyện mà Khương Thanh không dự đoán được.
Hắn ngay từ đầu chỉ là muốn có một con bò sữa ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Tuy rằng Phạn Dương cũng chưa đạt tới tiêu chuẩn lúc trước mà hắn nghĩ đến, tuy nhiên cũng rất thú vị là được. Ít nhất hắn không hề có suy nghĩ muốn ném con bò sữa này.
“Bởi vì ta không thích từ dươиɠ ѵậŧ chảy ra sữa, cho nên không cần tự tiện chảy ra nha. Nếu mà chảy ra thì sẽ có trừng phạt.” Khương Thanh nhẹ nhàng mà dặn dò ở bên tai của Phạn Dương.
Phạn Dương hưng phấn mà lên tiếng: “Vâng, em sẽ cố gắng.” Nhưng dươиɠ ѵậŧ của y lại không nghe theo tâm ý của chủ nhân mà trở nên càng cứng.
Có lẽ là bởi vì y nghe được sẽ có trừng phạt, bởi vậy mới hưng phấn đi.
Nhưng ít ra bây giờ Phạn Dương còn đang cố gắng ức chế du͙© vọиɠ bồng bột ở dưới thân. Nhưng không như mong muốn, y cảm giác khí huyết toàn thân của mình đều đang mạnh mẽ dồn xuống ở dưới thân.
Lúc này Khương Thanh đã uống xong sữa ở phía bên kia, hắn tự nhiên kéo quần áo của Phạn Dương lên và xoa xoa miệng mình, lau đi một chút sữa tràn ra ở khóe miệng của hắn.
“Chủ nhân……” Phạn Dương dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Khương Thanh.
“Ừ, uống rất ngon. Đây đều là cố gắng của em.” Khương Thanh mỉm cười với y.
Phạn Dương lúc này mới vô cùng cao hứng mà nói: “Vâng!”
“Nhưng vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.” Khương Thanh nói tiếp: “Bây giờ sữa của em còn quá ít.”
Phạn Dương hơi ngượng ngùng mà cúi đầu: “Đúng vậy, đều do bò sữa vô dụng. Ngay cả việc đơn giản nhất là cung ứng lượng sữa cũng đều làm không được.”
Khương Thanh an ủi mà sờ sờ đầu của y, “Không sao hết. Em biết nên làm như thế nào mà.”
“Vâng……” Đôi mắt của Phạn Dương sáng rực lên.
Muốn nói bò sữa tồn tại có ý nghĩa gì, đương nhiên đó là phải vì chủ nhân tùy thời phụng hiến đủ lượng sữa với chất lượng tốt nhất. Mà trừ cái này ra, chính là ép tinh.
Giải quyết tính dục của chủ nhân.
Chỉ có bò sữa ưu tú mới có thể được chủ nhân khen thưởng bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Phạn Dương tự biết bản thân cũng không đủ tư cách để chủ nhân rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, nhưng chủ nhân ôn hòa nguyện ý dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tới bồi dưỡng y. Bởi vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân đối với bò sữa mà nói là ban thưởng lớn nhất, còn có thể làm sữa trở nên càng thêm thơm ngon và nhiều hơn.
Nhưng bò sữa cho dù không có điều kiện phụ gia ở phía sau thì cũng sẽ vô cùng quyến luyến với chủ nhân. Bởi vì bò sữa trời sinh là sẽ luôn truy đuổi theo tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Có thể nói bò sữa sinh ra là vì tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Phạn Dương nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra, sao đó vừa chờ mong vừa căng thẳng quỳ ở trên sô pha, hai tay bẻ hậu huyệt của bản thân ra.
Hậu huyệt của Phạn Dương là màu nâu hồng, nhưng trong tràng đạo lại là màu đỏ tươi. Lúc này bị bẻ ra và có thể nhìn thấy rất rõ ràng thịt ruột đóng mở mấp máy ở trong đó.
Phạn Dương đã không phải lần đầu tiên bị Khương Thanh tiến vào, lúc này hậu huyệt lửa nóng nghĩ đến cảnh sắp bị cắm vào, hưng phấn mà lúc đóng lúc mở.
“Chủ nhân, xin hãy cắm vào đây đi, xin hãy thao hư hậu huyệt của bò sữa hạ tiện đi.” Trên măt của Phạn Dương nổi lên ửng hồng không bình thường, điều này ở trên da thịt màu nâu của y càng có vẻ sắc tình và hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trên mặt y treo lên nụ cười sắc tình: “Chỉ cần chủ nhân thích, chơi như thế nào đều có thể. Xin hãy chơi lỏng bò sữa nhỏ đi.”
Khương Thanh rõ ràng không có thôi miên cho y giả thiết sắc tình như vậy, nhưng Phạn Dương chính là biến thành như vậy. Y khát cầu Khương Thanh cắm vào, rất giống như một người hầu hạ tiện cầu xin chủ nhân lâm hạnh.
Khương Thanh cởi bỏ khóa quần và móc dươиɠ ѵậŧ ra. Hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ cương cứng nhắm ngay hậu huyệt của Phạn Dương, sau đó chậm rãi cắm vào.
Phạn Dương ở khi chỉ vừa mới nhét vào một cái qυყ đầυ thì hưng phấn đến mức mặt đỏ lên hết, ngay cả thân thể đều bắt đầu đỏ lên. Toàn thân của y không hề mặc gì hết, màu nâu mật đào trên mông toát ra mồ hôi và sắc tình đến cực điểm.
“Chủ nhân ~ a……”
Nhìn thấy Phạn Dương muốn bắt đầu không biết đúng mực lãng kêu, Khương Thanh tát một cái lên trên cánh mông của y. Phạn Dương bị đau lập tức ngừng kêu, đồng thời thân thể run rẩy, dưới thân vậy mà đã bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dừng ở trên ghế sô pha làm bằng cotton.
Khương Thanh bắt đầu tàn nhẫn mà chụp đánh mông của Phạn Dương, một chút một chút, tiếng tát vang dội quanh quẩn ở trong nhà: “Không phải dặn dò qua là em không được tự tiện bắn tinh sao, thật là một con bò sữa không nghe lời, thiếu dạy dỗ!”
“Chẳng lẽ một hai phải làm ta đập nát mông của em thì mới có thể nhớ rõ được sao?”
Lúc này Khương Thanh không còn là bộ dáng ôn hòa bao dung như lúc trước, hắn ra tay rất mạnh. Tuy là thân hình da dày thịt béo giống như Phạn Dương nhưng cũng rất nhanh đều bị đánh đến mức trên mông tất cả đều là dấu bàn tay màu đỏ.
Phạn Dương vừa đau vừa sảng, trong khoảng thời gian ngắn nước mắt và nước mũi đan xen, y nghẹn giọng nói: “Thật sự xin lỗi chủ nhân, là bò sữa quá tiện.”
“Thật sự xin lỗi, chủ nhân thật sự xin lỗi……” Phạn Dương lăn qua lộn lại chỉ biết không ngừng xin lỗi: “Là bò sữa quá tao, quản lý không được bản thân, bị cắm một chút thì hưng phấn mà bắn, thật sự xin lỗi ô……”
Y xấu hổ sợ hãi vì bản thân vô dụng, sợ hãi bản thân chọc Khương Thanh ghét bỏ.
Đồng thời vừa được chủ nhân âu yếm xâm phạm vừa bị đánh mông, kí©ɧ ŧɧí©ɧ y hưng phấn đến mức lại cứng. Chỉ là lần này y không dám lại thả lỏng, liều mạng cố gắng nhịn lại du͙© vọиɠ muốn bắn tinh của bản thân.
Y nghẹn ngào khóc nói: “Xin chủ nhân đập nát mông của bò sữa hạ tiện đi! Lần sau bò sữa cũng không dám nữa, thật sự xin lỗi chủ nhân……”
Mỗi lần y bị đánh một cái, hậu huyệt đều sẽ bởi vì đau đớn mà co rút lại một chút, cái miệng nhỏ hút chặt muốn chết.
Khương Thanh thật ra cũng không có tức giận, nhưng hắn hạ quyết tâm muốn cho Phạn Dương ăn xong cái giáo huấn này, huống chi bộ dáng của Phạn Dương rõ ràng rất sảng, cùng với hậu huyệt căng chặt kia cũng đang cảm thấy rất sảng. Bởi vậy hắn làm bộ tức giận và tiếp tục đánh mông của y.
Bàn tay tàn nhẫn không hề lưu tình chút nào mà dừng trên cái mông màu mật ong của Phạn Dương giống như mưa rơi vậy, rất nhanh mông của Phạn Dương lập tức trở nên sưng đỏ. Nhìn qua còn có dấu hiệu đang phát triển theo hướng xanh tím.
Phạn Dương đau sảng đến miệng đều không rảnh lo khép lại, nước miếng sắc tình mà kéo dài thành sợi dài nhỏ giọt rơi xuống trên sô pha. Toàn thân của y tất cả đều là mồ hôi tinh mịn.
Dươиɠ ѵậŧ ở phía trước không thể ức chế mà chảy ra dịch tuyến tiền liệt trong suốt, hậu huyệt của y cũng bị Khương Thanh thao lộng bắt đầu nước chảy.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiếc sô pha cotton vốn dĩ khô ráo thoải mái đều bị ướt bởi các loại chất lỏng khác nhau, tất cả đều là kiệt tác của Phạn Dương.
Thẳng đến khi cái mông của Phạn Dương bắt đầu biến thành màu đỏ tím, lúc này Khương Thanh mới dừng tay lại. Hắn túm chặt mái tóc đen của Phạn Dương và kéo ra phía sau, đồng thời đem thân dưới của bản thân lộng tới chỗ sâu nhất. Đỉnh qυყ đầυ nằm ở chỗ mẫn cảm của Phạn Dương, nhắm ngay điểm này và tưới vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt.
Phạn Dương bị nóng đến mức muốn chạy trốn, nhưng lại bị Khương Thanh hung hăng túm chặt tóc: “Bò sữa nhỏ không nghe lời, muốn chạy trốn sao?”
Lúc này Phạn Dương mới bừng tỉnh lại, phối hợp mà bị Khương Thanh rót vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, lúc này y chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.
Giọng nói đáng thương hề hề của y phát ra tiếng khàn khàn: “Cảm ơn chủ nhân ban thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙, bò sữa thật là vui sướиɠ……”
Khương Thanh sờ sờ đầu của y để an ủi, nhưng hắn lại không có tính toán cứ như vậy buông tha y, hắn nhẹ nhàng ghé vào bên tai của Phạn Dương: “Không phải rất thích tự tiện bắn tinh sao. Nếu thích như vậy thì hãy cố gắng mà lợi dụng nó cho thật tốt đi.”
Khương Thanh kéo y xuống khỏi ghế sô pha và kéo đến góc phòng.
Hắn lấp kín đôi mắt và miệng của Phạn Dương, tay chân cũng dùng dây thừng trói buộc lại, chỉ có thể quỳ rạp ở trên mặt đất giống như một con chó vậy.
Tiếp theo, Khương Thanh từ không gian lấy ra một cái sẽ ly tự sướиɠ sẽ tự động mấp máy ép tinh, tròng lên trên dươиɠ ѵậŧ còn cương cứng của Phạn Dương. Bên trong có mị dược rất mạnh, có thể cho Phạn Dương vô hạn số lần cương cứng và bắn tinh.
Khi ly tự sướиɠ bị tròng lên thì đã bắt đầu điên cuồng hoạt động. Phạn Dương lại không thể không bắt đầu nghẹn ngào rêи ɾỉ thành tiếng.
Tiếp theo Khương Thanh lấy ra một ống tiêm có chứa mị dược rất mạnh ở trong không gian, rồi rót toàn bộ vào hậu huyệt của Phạn Dương. Nhưng lại không cho hậu huyệt của y một cái gậy mát xa hay đạo cụ linh tinh an ủi hậu huyệt gì đó, mà là cứ như vậy để hậu huyệt của y liên tục động dục nhưng lại chỉ có thể bảo trì hư không.
Mị dược còn bị thoa ở trên cánh mông sưng đỏ. Mị dược này cũng không thể làm cái mông của Phạn Dương lành nhanh hơn, nhưng lại có thể làm cái mông của y từ đau đớn chuyển thành điên cuồng ngứa.
“Em cứ như vậy mà ngoan ngoãn ở đây một buổi tối đi, buổi sáng ngày mai ta sẽ đến thả em ra.” Khương Thanh nói xong, mới vì Phạn Dương cuối cùng mang lên bịt tai.
Mà Phạn Dương chỉ có thể bất lực mà ở trong góc phát ra tiếng rêи ɾỉ “Ô ô ô”. Vui sướиɠ và đau khổ chú định sẽ làm bạn với y suốt cả một buổi tối này.
Trứng màu là thị giác của bò sữa khi bị đặt ở trong góc suốt một đêm.
Nội dung trứng màu:
“Ô ô……” Đã không biết đi qua bao lâu, rốt cuộc là vài phút, vẫn là mấy giờ?
Phạn Dương không biết. Y lần lượt bị ly tự sướиɠ mang nhập vào trong vực sâu của cao trào không thể tự kiềm chế, nhưng hậu huyệt và mông ngứa điên cuồng ngứa lại tra tấn y từng giây từng phút.
Giờ phút này y hận không thể có cái đồ vật gì đó hung hăng mà thao tiến hậu huyệt của y, hoặc là mông bị đập nát. Cái gì cũng tốt hết, chỉ cần có thể ngừng cái cảm giác ngứa này.
Nước mắt của Phạn Dương không ngừng trượt xuống từ khóe mắt, đồng dạng như vậy hiện tại hậu huyệt của y cũng đang không ngừng chảy nước, lúc này sớm đã ở tụ thành một vũng nước ở trên sàn nhà bóng loáng.
Đã không biết bắn tinh mấy lần, y hoàn toàn nhớ không rõ. Chỉ biết cái ly tự sướиɠ này mỗi lần đều sẽ làm dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn vừa mới bắn xong của y lập tức cương cứng. Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi thì đã phải bị bắn tiếp đến đầu óc mơ màng hồ đồ không suy nghĩ được cái gì hết.
Chủ nhân, là chủ nhân…… Phạn Dương bị Khương Thanh nhốt ở chỗ này, bị bắt vẫn duy trì tư thế quỳ bò, thậm chí ngay cả vặn vẹo một chút thân mình đều khó khăn.
Y nghĩ, nếu bản thân không có tao tiện như vậy, ngoan ngoãn nghe lời của chủ nhân nói, nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh thì tốt rồi. Vậy thì bây giờ y sẽ không cô đơn tịch mịch qua đêm ở chỗ này, mà là có thể rúc vào bên chân của chủ nhân và say sưa đi vào giấc ngủ.
Y cảm giác xấu hổ sâu sắc đối với hành vi phản nghịch của bản thân, nhưng bây giờ mặc kệ như thế nào thì cũng đều vô dụng.
Không bằng nói, tuy rằng cái trừng phạt này vô cùng đau khổ nhưng y đồng thời cũng biết đây là tình yêu của chủ nhân, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Giống như đau khổ bắt đầu đi xa, chỉ cần nghĩ đến đây là tình yêu của chủ nhân dành cho mình, toàn thân trên dưới của Phạn Dương cũng chỉ còn có hưng phấn.
Toàn thân của y nổi lên màu hồng phấn, vui vẻ mà không kìm chế được, bị lần lượt nhập vào mảnh đất cao trào.