“Đàn anh.” Khương Thanh đè người trên vách tường ở trong một lớp học trống, một bàn tay ái muội vói vào từ trong vạt áo ngắn tay, vuốt ve vòng eo tinh tế và đường cong căng chặt.
Mà người đàn ông kia đang bị thủ pháp sắc tình vuốt ve, lại không hề có biểu cảm gì, ánh mắt cũng chỉ là lạnh nhạt mà nhìn Khương Thanh.
Khương Thanh bị Ôn Cẩn Mặc không chớp mắt nhìn chăm chú, hắn cũng không hề có một chút cảm giác chột dạ nào. Hắn mỉm cười nhìn lại: “Đàn anh có cảm giác gì sao?”
Ôn Cẩn Mặc rũ đôi mắt xuống, lông mi rất dài che mất đi một chút khó hiểu trong mắt y. Y chỉ lắc lắc đầu: “Không hề có cảm giác gì hết.”
“Không có việc gì, em sẽ giúp đàn anh. Tranh thủ biến thành chỉ cần em chạm vào anh một cái thì khuôn mặt anh sẽ đỏ bừng và tê liệt ngã xuống ở trên người em.”
Đàn anh bị người dùng ngôn ngữ đùa giỡn giống như cũng không cảm giác được có cái gì đó không đúng, y gật đầu. Khó hiểu trong đầu theo thời gian dần dần biến mất.
“Đàn anh, còn nhớ rõ lời em vừa nói sao?” Khương Thanh khẽ hôn một cái lên vành tai của Ôn Cẩn Mặc, phun ra hơi nóng khiến vành tai của Ôn Cẩn Mặc biến thành màu hồng phấn, giống như đang thẹn thùng vậy.
Nhưng Khương Thanh biết điều này chỉ là ảo giác, chỉ là điều mà hắn được đến sau khi thôi miên Ôn Cẩn Mặc.
Mà Ôn Cẩn Mặc lại không biết bản thân đã bị người khác thôi miên, y tùy ý để thiếu niên trước mặt tùy ý vuốt ve thân thể của y. “Nhớ rõ. Thân là đàn anh, cho dù bị em làm cái gì thì đều là bình thường, cho dù em kêu anh làm cái gì thì đều là bình thường. Lời nói của em đều là thường thức, anh muốn chấp nhận toàn bộ.”
Ôn Cẩn Mặc - người luôn luôn lạnh lùng, ngay cả biểu cảm cũng đều rất khi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của y, bây giờ lại dùng vẻ mặt bình thường mà nói những lời này, thật sự là làm Khương Thanh cảm thấy mới mẻ.
“Chuyện gì cũng đều là bình thường sao?” Hắn hôn lên cánh môi của Ôn Cẩn Mặc, “Vậy em hôn anh thì sao?”
“Cũng là bình thường.” Ôn Cẩn Mặc không có cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Khương Thanh rất vừa lòng đối với thành quả thôi miên. Nhưng thân thể của Ôn Cẩn Mặc giống như trời sinh không hề có mẫn cảm vậy, hắn sờ soạng lâu như vậy mà không hề có phản ứng gì, thậm chí ngay cả cảm giác ngứa cũng không có. Thân thể này đúng là một khối đầu gỗ trời sinh.
Tuy rằng điều này có thể thay đổi thông qua thôi miên, nhưng Khương Thanh cũng không tính toán làm như vậy.
Hắn chỉ là mặt ngoài nhìn thì ôn hòa nhưng trong lòng thì ác ý nhìn khuôn mặt của Ôn Cẩn Mặc, mỉm cười nói: “Vậy thì em muốn đàn anh làm ly tự sướиɠ chuyên chúc của em, chắc là cũng có thể đúng không?”
Vẻ mặt của Ôn Cẩn Mặc không thay đổi, vẫn bộ dáng lạnh lùng hờ hững: “Ừ.” Tuy rằng Ôn Cẩn Mặc cũng không biết ly tự sướиɠ là cái gì, nhưng y không có khả năng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Khương Thanh.
Ôn Cẩn Mặc, nam thần lạnh lùng nổi danh ở trường học. Y đối với bất kỳ kẻ nào đều là lạnh lùng, cho dù gặp được chuyện gì thì khuôn mặt lạnh lùng như băng ở núi tuyết cũng không hề thay đổi. Người không biết còn nghĩ rằng y là núi băng di động, nhưng chỉ tiếp xúc một chút với y thì sẽ phát hiện y không phải cố ý lạnh nhạt với mọi người. Chỉ là do tính cách trời sinh nên y không hề có cảm xúc lớn phập phồng gì.
Nhưng không sao hết, Khương Thanh về sau sẽ biến y thành một cái ly tự sướиɠ hoàn mỹ chỉ có tình cảm đối với một mình hắn.
Đầu tiên Khương Thanh lấy ra hai cái nhũ hoàn và mang lên cho Ôn Cẩn Mặc để tuyên bố chủ quyền, sau đó lại lấy ra một cái khóa trinh tiết và khóa chặt chẽ dươиɠ ѵậŧ của Ôn Cẩn Mặc lại.
Những thứ này đều là đạo cụ trong không gian, nếu muốn gỡ xuống thì phải do tự tay Khương Thanh gỡ xuống, bằng không căn bản không có cách nào gỡ xuống được.
Ôn Cẩn Mặc ngoan ngoãn để Khương Thanh mang mấy thứ này lên cho mình, chỉ là khi đầṳ ѵú bị nhũ hoàn xuyên qua thì y nhíu mày lại vì đau.
Y giống như một búp bê Tây Dương nghe lời bị Khương Thanh lần thứ hai mặc vào quần áo, từ mặt ngoài nhìn xem căn bản không nhìn ra được ở bên trong y đang mang lên những món đồ sắc tình như vậy.
“Không được để cho người khác nhìn thấy mấy thứ này, trừ phi anh muốn bị người khác biết đến anh là một tên biếи ŧɦái.”
“Được, sẽ không cho người khác xem.”
Tiếp theo, Khương Thanh cái gì cũng không có làm và để cho Ôn Cẩn Mặc rời đi.
…………
Ngày hôm sau lần thứ hai khi nhìn thấy Ôn Cẩn Mặc đã là buổi sáng của giờ giải lao. Hắn ở trong phòng vệ sinh, nhìn Ôn Cẩn Mặc sắc mặt ửng đỏ và đôi mắt ươn ướt ở trước mặt y và mỉm cười hỏi: “Đàn anh, xảy ra chuyện gì sao?”
Hốc mắt của Ôn Cẩn Mặc đỏ hoe, trên trán hơi ươn ướt và nhẹ nhàng thở phì phò, giống như vừa mới một hơi mà leo lên năm tầng lầu vậy. Nhưng Khương Thanh biết cũng không phải như vậy, tuy rằng Ôn Cẩn Mặc nhìn tinh tế, nhưng thật ra thể lực rất tốt, một hơi chạy một trăm mét đều sẽ không thở dốc.
Đôi mắt đen nhánh giống như có thể nói vậy, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Khương Thanh. Ôn Cẩn Mặc không tự giác túm chặt lấy bả vai của Khương Thanh, nhưng không thể nói ra một câu nào.
Khương Thanh làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Đàn anh có chuyện gì đó muốn nói với em đúng không?”
Đốt ngón tay rõ ràng nắm lấy tay của Khương Thanh và ấn vào bụng dưới của y, “Anh muốn đi WC.”
Dưới tay là xúc cảm lửa nóng, Ôn Cẩn Mặc đã cứng được một nửa, nhưng lại bị khóa trinh tiết trói buộc nên chỉ có thể lớn hơn có một chút.
Khương Thanh mỉm cười vui vẻ mà nhìn Ôn Cẩn Mặc có bộ dáng rất khác với bộ dáng lạnh nhạt của ngày hôm qua. Ôn Cẩn Mặc mang lên khóa trinh tiết chắc là đã rất lâu rồi không có đi tiểu, chỉ sợ là đã nghẹn đến mức tận cùng.
Hắn kéo Ôn Cẩn Mặc đến trước bồn cầu, cởϊ qυầи y ra và dùng tư thế xi tiểu của trẻ con mà ôm Ôn Cẩn Mặc lên.
Trong lòng vừa suy nghĩ, khóa trinh tiết lập tức rơi xuống đất.
Dươиɠ ѵậŧ nửa cương cứng cũng đứng thẳng dậy, nhắm ngay bồn cầu.
Nếu không phải Ôn Cẩn Mặc cố gắng kìm chế du͙© vọиɠ bài tiết của bản thân, thì chỉ sợ trong nháy mắt khi khóa trinh tiết rơi xuống đất thì y cũng đã mất khống chế mà tè ra.
Nhưng trong lòng cảm thấy thẹn đã ngăn cản y lại, y cảm thấy xấu hổ khi đi tiểu mà được người ôm với tư thế như thế này.
“Đàn anh, xảy ra chuyện gì vậy, không phải anh rất muốn đi tiểu sao?” Khương Thanh không có dùng thôi miên mà thay đổi Ôn Cẩn Mặc quá nhiều, chỉ là làm y đối với hắn nói gì nghe nấy mà thôi. Giờ phút này hắn cũng không có ra lệnh cho Ôn Cẩn Mặc lập tức tè ra.
Mà là cố ý hỏi lại.
Ôn Cẩn Mặc nghẹn ngào một chút, lắc đầu và không nói một lời. Nhìn bồn cầu gần trong gang tấc, lý trí của y đang ở bên cạnh ranh giới của sự hỏng mất. Bây giờ cho dù là hơi vặn vẹo thân thể một chút thì chỉ sợ đều sẽ mất khống chế.
“Đàn anh ngoan.” Khương Thanh hôn lên má của Ôn Cẩn Mặc, lừa gạt y tè ra khi đang ở trong lòng ngực của hắn.
Gương mặt luôn luôn lạnh nhạt không cảm xúc của Ôn Cẩn Mặc giờ phút này giống như một đứa trẻ rúc ở trong lòng ngực của Khương Thanh, đôi tay gắt gao mà túm lấy quần áo của Khương Thanh.
“Xem ra đàn anh vẫn còn rất thẹn thùng a, vậy để cho em giúp anh đi. Đàn anh, ở trước mặt em, cho dù là cái gì thì anh cũng không cần để ý nha!”
Khương Thanh buông một bàn tay ra, làm Ôn Cẩn Mặc có thể dùng một chân đứng thẳng trên mặt đất, mà một cái chân khác thì bị Khương Thanh nâng cao ở trên không trung.
Khương Thanh trong miệng thì nói lời dịu dàng, nhưng tay lại dùng sức mà xoa bụng của Ôn Cẩn Mặc, đè ép bàng quang của y và kí©ɧ ŧɧí©ɧ niệu đạo của y.
“Ô……” Ôn Cẩn Mặc vốn là đã tới cực hạn rồi, chỉ là bị Khương Thanh xoa nhẹ bụng dưới thì trong nháy mắt mọi thứ đều tan vỡ.
Nướ© ŧıểυ vàng nhạt kịch liệt bắn ra ngoài, Khương Thanh nhanh tay lẹ mắt mà nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Ôn Cẩn Mặc và nhắm ngay bồn cầu để không làm nướ© ŧıểυ chảy ra bên ngoài.
Có bắt đầu thì tất cả đều sẽ dễ dàng, sau đó cho dù là Ôn Cẩn Mặc co rút lại bụng dưới muốn ngừng nướ© ŧıểυ đều là chuyện không có khả năng.
Đôi mắt của y đỏ bừng, hơi nghẹn ngào mà nhìn hình ảnh bản thân không biết xấu hổ bị đàn em nắm dươиɠ ѵậŧ đi tiểu.
Tại sao sẽ như vậy, nhưng …… Thật thoải mái. Chỉ là tại sao bài tiết sẽ thoải mái như vậy chứ……
Bài tiết xong, Khương Thanh mang khóa trinh tiết và mặc lại quần cho y. Dịu dàng mà hôn lên chóp mũi đỏ bừng của Ôn Cẩn Mặc.
“Đàn anh thật đáng yêu, về sau muốn đi WC thì cứ gửi tin nhắn cho em là được rồi. Chúng ta không phải đã có số điện thoại của nhau rồi sao.”
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh Khương Thanh vì an ủi đàn anh còn chưa có phục hồi tinh thần lại, nên hắn tự đi đến máy bán nước tự động và mua một hộp sữa bò mà Ôn Cẩn Mặc thích uống nhất.
Ôn Cẩn Mặc tuy rằng còn không muốn uống, nhưng lại bị Khương Thanh nói cần phải uống xong. Bởi vậy y ngoan ngoãn mà mở nắp hộp ra và uống hết sữa bò.
Hương vị ngọt ngào lan tràn khắp môi lưỡi, tâm trạng của Ôn Cẩn Mặc cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Khương Thanh nhìn Ôn Cẩn Mặc ngoan ngoãn uống xong hộp sữa bò, hắn thò đầu qua và liếʍ lên cánh môi của Ôn Cẩn Mặc: “Không hổ là sữa bò mà đàn anh thích uống nhất, quả nhiên là uống rất ngon.”
Cho dù Khương Thanh làm bất kỳ chuyện gì thì đều là điều bình thường. Đầu óc Ôn Cẩn Mặc nói như vậy với y. Nhưng giờ phút này không biết tại sao trên mặt của y hơi nóng lên.
Sau khi chào tạm biệt Ôn Cẩn Mặc, Khương Thanh tiếp tục trở về đi học.
Mà Khương Thanh người mới vừa lừa gạt Ôn Cẩn Mặc đi vệ sinh xong uống hết một hộp sữa bò lớn, sau khi học xong hai tiết học thì hắn nhận được tin nhắn của Ôn Cẩn Mặc, hắn cong đôi mắt lên và khẽ mỉm cười.
…………
Cái gọi là mọi việc có bắt đầu thì sẽ có vô số lần tiếp theo.
Từ ngày đó sau khi Khương Thanh giúp Ôn Cẩn Mặc đi vệ sinh ba lần xong, cảm giác xấu hổ ở trong lòng của Ôn Cẩn Mặc giống như đã buông xuống. Bây giờ không những có thể vô cùng tự nhiên tè ra ở trước mặt Khương Thanh, còn sẽ không tự giác bởi vì cảm giác thoải mái khi bài nướ© ŧıểυ mà hơi hơi mặt đỏ, đầu còn cọ xát ở trong khuỷu tay của Khương Thanh.
“Đàn anh, đi vệ sinh thoải mái sao?”
“Ừ.” Ôn Cẩn Mặc dịu ngoan gật đầu, “Đặc biệt là sau khi nghẹn nướ© ŧıểυ rất lâu, rất thoải mái.”
“Vậy đàn anh có muốn càng trở nên thoải mái hơn không?”
Ôn Cẩn Mặc hoàn toàn không đề phòng Khương Thanh nên hoàn toàn không chú ý đến câu nói này rất là nguy hiểm, ngược lại còn gật gật đầu.
Khương Thanh đưa cho y một cái ly nước lớn, “Vậy đàn anh sau này hãy uống nhiều nước đi. Một ngày ít nhất muốn uống hai ly nha.”
Nhìn Khương Thanh cười tủm tỉm, Ôn Cẩn Mặc cầm lấy cái ly. Nhưng y cũng không biết chính là, thật ra cái ly này là đạo cụ đặc thù của hệ thống, chỉ cần uống nước từ cái ly này thì đều có hiệu quả lợi tiểu.
Mà Ôn Cẩn Mặc không biết gì nên mỗi lần đều dùng cái ly này uống từng ngụm từng ngụm nước, sau đó bị nướ© ŧıểυ mãnh liệt tra tấn đứng ngồi không yên, sắc mặt ửng đỏ.
Nhưng càng khó chịu thì khi bị Khương Thanh ôm để bài nướ© ŧıểυ thì càng cảm thấy thả lỏng và thoải mái. Dần dần, Ôn Cẩn Mặc sinh ra cảm giác ỷ lại không tự giác đối với Khương Thanh.
“Đàn anh, đi thôi, nên đi vệ sinh.” Khương Thanh chủ động nắm tay Ôn Cẩn Mặc - người đã đứng đợi bên ngoài một lúc lâu.
Ôn Cẩn Mặc sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt đen nhánh bị hơi nước phủ lên. Y giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng và nắm chặt Khương Thanh.
Mà Khương Thanh, thì chỉ cười khẽ một tiếng và dẫn y đi về phía nhà vệ sinh.
Xem ra, là thời điểm bắt đầu bước tiếp theo đâu. Khương Thanh quay đầu nhìn lại, nhìn Ôn Cẩn Mặc trong mắt chỉ có mỗi hình dáng của hắn.
_________
Trứng màu là câu chuyện hàng ngày sau khi thôi miên dạy dỗ hoàn thành, chỉ là một đoạn ngắn rất nhỏ mà thôi.
Nội dung trứng màu:
“Đàn anh, thích liếʍ dươиɠ ѵậŧ của em đến như vậy sao?”
Khương Thanh nhìn sắc mặt ửng đỏ của Ôn Cẩn Mặc, giống như một con chó lớn dịu ngoan mà lại gấp không chờ nổi liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của hắn.
“Thích.” Ôn Cẩn Mặc thành thật mà nói ra cảm nhận của bản thân, y cố gắng vươn đầu lưỡi của mình ra và liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh.
“Khương Thanh, ưm…… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ô…… Ăn rất ngon.” Ôn Cẩn Mặc ấp a ấp úng mà nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi dươиɠ ѵậŧ.
“Trở nên, lớn hơn nữa……” Ôn Cẩn Mặc thuần thục mà lại cố hết sức phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ, nước miếng không kịp nuốt sắc tình mà treo ở trên cằm, dươиɠ ѵậŧ bị y liếʍ đến vừa sáng lấp lánh vừa ướt dầm dề.
Ban đầu Ôn Cẩn Mặc nhìn bất cứ sự vật gì cũng đều bằng ánh mắt lạnh nhạt nhưng giờ phút này đôi mắt của y nóng rực như dung nham trong núi lửa.
Chỉ là liếʍ dươиɠ ѵậŧ như vậy, y cũng cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên. Nhưng không có Khương Thanh cho phép, y không thể vuốt ve thân thể của mình.
Bởi vậy y chỉ có thể khó nhịn mà loạng choạng cái mông của mình, khát vọng thu hút được lực chú ý của Khương Thanh.
“Như thế nào, đã nhịn không được sao.”
“…… Ừ.” Gương mặt của Ôn Cẩn Mặc đỏ bừng, “Muốn được Khương Thanh rót đầy, cho dù là mặt trên hay vẫn là phía dưới……”
“Đàn anh thật là tham ăn.” Khương Thanh sờ sờ mái tóc mềm mại của Ôn Cẩn Mặc.