Chương 9: Đệ đệ bệnh trạng [tự nguyện làm bồn chứa nướ© ŧıểυ để được ở bên anh trai]
"Từ sau khi cha và dì không có ở nhà, Tiểu Trừng đã trở nên thật lớn gan. Nếu bọn họ trở lại, Tiểu Trừng còn có thể nhịn được sao?"
Mặc dù Khương Thanh chưa bao giờ hạn chế việc di chuyển của Khương Thanh, cũng chưa bao giờ ngăn cấm Khương Trừng ra khỏi nhà, nhưng Khương Trừng chưa bao giờ muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
“Rõ ràng trước kia em vẫn luôn muốn đi ra ngoài chơi bất cứ khi nào có cơ hội.” Khương Thanh vòng tay ôm lấy Khương Trừng, dùng ngón tay thâm nhập lỗ nhỏ giữa hai chân cậu ta.
Tiếng nước lép nhép khiến người ta đỏ mặt và tim đập nhanh, nhưng chủ nhân của âm thanh tục tĩu này lại không chút kiêng kị mà rêи ɾỉ.
Khương Trừng nằm trong vòng tay của Khương Thanh, hai chân cậu ta dang rộng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng và lỗ hậu bị chơi đùa đến chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.
“Tiểu Trừng không cần ai khác, anh hai là tốt nhất.” Khương Trừng đặt tay lên cánh tay của Khương Thanh, cảm thụ ngón tay hắn ra vào trong cơ thể mình, "Em không cần bất cứ ai ngoài anh hai..."
Nước miếng chảy ra khỏi khóe miệng của Khương Trừng, cậu ta giống như một con gấu túi, ôm chặt lấy Khương Thanh.
“Tiểu Trừng thật dính người.” Khương Thanh đưa những ngón tay ở bàn tay còn lại vào trong miệng Khương Trừng mà trêu chọc, Khương Trừng thuận theo ngậm lấy ngón tay của hắn mà liếʍ mυ'ŧ.
"Haa... Mùi của anh hai..." Mặt Khương Trừng ngập tràn du͙© vọиɠ, cậu ta tham lam ngửi lấy mùi của anh trai mình.
Không được nướ© ŧıểυ của Khương Thanh rót vào, Khương Thanh cả ngày động dục, giống như một con thỏ cái. Và quả thực cậu ta đã bị Khương Thanh đeo tai thỏ lên cho.
Tai thỏ phủ lông mềm mại dễ thương khẽ run rẩy theo động tác của Khương Trừng.
“Em khát quá… Anh ơi, Tiểu Trừng khát quá.” Khương Trừng lại bắt đầu cầu hoan.
Khương Thanh trầm mặc nhìn cậu ta, "Vừa rồi không phải mới uống sao, bụng Tiểu Trừng chẳng phải còn đang trướng ư?"
Khương Trừng mang vẻ mặt mê loạn nhìn hắn, "Nhưng mà vẫn còn chưa đủ, Tiểu Trừng còn muốn nhiều hơn nữa từ anh hai. Chỉ cần là của anh hai thì em đều muốn..."
"Em chỉ muốn gặp anh hai, em không có hứng thú với bất kỳ ai khác. Em muốn nhìn thấy anh hai cả đời, không muốn trong mắt mình tồn tại bóng hình của ai khác." Cậu ta si mê vươn tay ra, chạm vào mặt Khương Thanh.
"Thật đúng là..." Mắt Khương Thanh hơi híp lại: "Tiểu Trừng thật sự đã trở nên dâʍ ɭσạи tới nỗi anh hai của em cũng không ngờ được… Em thật sự không muốn rời khỏi anh sao?"
Khương Trừng gật đầu, nếu những ngày tháng sau này của cậu ta không có bóng dáng của Khương Thanh, cậu ta thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
"Em rất muốn ở bên anh hai cả đời..." Khương Trừng không kìm chế được tâm tình, miệng nhỏ liếʍ liếʍ ngón tay của Khương Thanh, nhưng lại cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ, còn cách quá xa với cái gọi là đủ.
"Nhưng về sau Tiểu Trừng sẽ phải rời khỏi anh và tự mình lập gia đình. Tiểu Trừng sẽ kết hôn và có những những đứa con đáng yêu." Khương Thanh rút ngón tay ra.
Ánh mắt của Khương Trừng mất đi ánh sáng: "Không có cách nào để em ở bên cạnh anh hai sao?"
Khương Thanh điều chỉnh tư thế, ôm thân thể nhỏ bé của Khương Trừng chặt hơn nữa: "Có lẽ là có cách, nhưng Tiểu Trừng sẽ bằng lòng sao? Em sẽ thuộc sở hữu của anh, phụ thuộc vào anh, mất đi nhân cách của mình."
Trong mắt Khương Trừng có một tia sáng lóe lên, đó là biểu hiện của việc cậu ta đã rơi xuống vực sâu: "Em muốn, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh anh hai, em không quan tâm bản thân sẽ thành ra như thế nào."
Khương Thanh mỉm cười đầy nguy hiểm, giống như ác ma tới từ địa ngục dụ dỗ chàng trai loài người vô tri.
"Vậy thì…" Hắn nói, "Tiểu Trừng có thể trở thành bồn chứa nướ© ŧıểυ của anh. Nếu em từ bỏ cuộc sống làm người và hạnh phúc ở bên cạnh anh, cha và dì sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó."
"Tiểu Trừng..." Mắt của Khương Trừng tối đi, cậu ta hạ mắt: "Trở thành bồn chứa nướ© ŧıểυ chuyên dụng của anh hai..." Cậu ta tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng Khương Thanh thề rằng hắn không động hề động tay chân vào tư duy của Khương Trừng, và sự tình diễn sẽ ra như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân Khương Trừng.
Chỉ chốc lát, Khương Trừng lại nâng mắt lên, vẻ mặt trở nên bình thường, nhìn không ra dáng vẻ vẫn còn đắm chìm ở trong tìиɧ ɖu͙© khi nãy, cậu ta cười với Khương Thanh: "Được, Tiểu Trừng sẽ là bồn chứa nướ© ŧıểυ của anh."
Khương Thanh vuốt ve lưng Khương Trừng, tiến vào thân thể của cậu ta, "Vậy khi nào ba trở về, chúng ta liền nói cho ông ấy..."
"Ư! Vâng! Tiểu Trừng bây giờ đã trở thành bồn chứa nướ© ŧıểυ của anh hai rồi, em cảm thấy thật hạnh phúc..." Thân thể Khương Trừng run lên, bởi vì trong lòng cậu ta cảm thấy vui sướиɠ hơn bao giờ hết.
“Nếu như biết trước sẽ hạnh phúc thế này, Tiểu Trừng đã sớm trở thành bồn tiểu của anh rồi.” Khương Trừng nói, cậu ta cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết với việc bản thân hoàn toàn thuộc sở hữu của Khương Thanh.
"Anh hai, anh sẽ không bỏ rơi Tiểu Trừng đúng không? Ngay cả ba cũng đã bỏ rơi Tiểu Trừng....." Khương Trừng đang nói đến cha ruột của mình, không phải cha của Khương Thanh.
Trên mặt Khương Trừng hiện lên vẻ đau khổ: "Ngay cả ba cũng bỏ em mà đi, mẹ cũng không còn quan tâm đến em như trước nữa... Vốn dĩ Tiểu Trừng cho rằng bản thân sẽ lại chỉ có một mình."
Khương Thanh một bên ôn nhu ra vào bên trong cơ thể Khương Trừng, một bên xoa đầu cậu ta an ủi: "Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Trừng, bởi vì Tiểu Trừng đã là của anh. Là bồn chứa nướ© ŧıểυ quan trọng, không gì có thể thay thế được của anh."
Khương Trừng run rẩy gật đầu, hai mắt rưng rưng,
mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của Khương Thanh bởi đôi mắt ngập nước, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn bên trong cơ thể mình, cậu ta vui vẻ cười: "Thật tốt quá, thật tốt khi gặp được anh. Từ nay về sau Tiểu Trừng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."
"Đúng vậy, chúng ta là một gia đình..."
Quan niệm méo mó của Khương Trừng về việc thiếu thốn tình yêu đã được thỏa mãn bởi Khương Thanh. Dẫu biết rằng phía trước là vực thẳm, nhưng khi ở bên Khương Thanh, cậu ta cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
Khương Trừng vùi đầu trong vòng tay của Khương Thanh, biểu tình trên mặt cậu ta dần trở nên lệch lạc.
Anh hai và mình sẽ luôn ở bên nhau, không ai có thể ngăn cản được... Mình sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Anh hai ơi, đừng bỏ rơi em...
Đối với sự thay đổi của Khương Trừng, Khương Thanh không tỏ ý kiến. Hắn chỉ giống như trước kia mà xoa xoa đầu Khương Trừng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ về Khương Trừng bằng những lời nói ôn nhu.
"Anh ơi, sướиɠ quá..... Làm mạnh hơn chút nữa, để Tiểu Trừng cảm thụ nó sâu hơn một chút. Cho dù có cắm hỏng cũng không sao... Tiểu Trừng còn có thể ngậm vào trong miệng......"
Khương Trừng và Khương Thanh đan mười ngón tay vào nhau như một cặp tình nhân ngọt ngào.
Khương Trừng sớm đã bắn ra không biết bao nhiêu lần, nhưng sự thỏa mãn của thân thể không bao giờ có thể so sánh được với hạnh phúc tràn đầy trong tim. Cậu ta cảm thấy như thể linh hồn của bản thân đang bập bềnh trên mặt biển cuộn sóng.
Và Khương Thanh chính là con thuyền nhỏ nâng đỡ cậu ta, là cọng rơm cứu mạng của cậu ta.
Càng ôm lấy nhau kịch liệt, cậu ta càng cảm nhận được hiện tại bản thân đang sung sướиɠ, hạnh phúc tới như thế nào.
Nơi mà cả hai gắn kết là một mối ràng buộc mà trước đây cậu ta chưa bao giờ cảm nhận được, chặt chẽ gắn liền bọn họ lại với nhau.
"Tiểu Trừng thuộc về anh hai, chỉ cần như vậy là đủ..." Khương Trừng khẽ nói, lại lần nữa đạt tới cao trào.
Mắt ngấn lệ, tất cả những gì Khương Trừng có thể nhìn thấy là Khương Thanh. Hắn vẫn luôn trước sau như một mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Khương Trường...