Hệ Thống Thôi Miên Và Cải Tạo Thân Thể

Chương 8: Trứng màu [Khương Trừng mê nghẹn ℕướƈ Ŧıểυ, lén tự chơi thì bị Khương Thanh phát hiện, khóc lóc, mất khống chế]

Chương 8: Trứng màu [Khương Trừng mê nghẹn nướ© ŧıểυ, lén tự chơi thì bị Khương Thanh phát hiện, khóc lóc, mất khống chế]

---- Nội dung trứng màu ---

Trải qua sự tình thời gian dài nghẹn nướ© ŧıểυ rồi về sau lại mất khống chế kia, Khương Trừng đã hoàn toàn yêu thích việc nghẹn nướ© ŧıểυ.

Cậu ta sẽ chủ động mà uống một lượng nướ© ŧıểυ lớn, sau đó nhét một thanh kim loại vào lỗ niệu đạo của mình, đầy mặt chờ mong mà chờ đợi bản thân tới cực hạn.

Nhưng Khương Thanh lại lấy lý do rằng nhịn nướ© ŧıểυ nhiều thì sẽ không tốt cho thân thể, rất ít khi để cho cậu ta chơi.

Nhưng điều đó không thể ngăn cản Khương Trừng lén lút làm loại sự tình này sau lưng Khương Thanh.

Thừa dịp hôm nay Khương Thanh ra khỏi nhà, Khương Trừng trốn ở trong phòng mình, uống một lượng lớn nước.

“Chỉ cần đi tiểu trước khi anh hai về nhà là được.” Khương Trừng vuốt bụng mình.

Thời gian trôi qua, Khương Trừng thực sự rất khát vọng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cậu ta hoàn toàn bỏ qua sự thống khổ của chính mình: “Còn có thể…… Còn có thể nhẫn nại thêm chút nữa……”

Khương Trừng một bên vuốt bụng mình, một bên chờ đợi bản thân tới cực hạn.

Bàng quang chẳng biết đã trướng đau bao nhiêu lần để cảnh cáo, nhưng chủ nhân của nó lại vẫn có mắt không tròng, chỉ mặt đầy kɧoáı ©ảʍ mà hưởng thụ quá trình này.

“Thật sướиɠ..… Tiểu Trừng thấy sướиɠ quá…..” Khương Trừng vuốt cái bụng tròn xoe của mình, ở bên trong đều là nước mà cậu ta đã uống.

Thân thể vừa hơi di chuyển, nước bên trong tựa hồ liền sẽ di chuyển theo. Khương Trừng trong bất tri bất giác đi đi lại lại trong phòng mà không biết mệt.

Nhưng cậu ta lại quên mất thời gian…… Cả âm thanh Khương Thanh về nhà cũng không nghe thấy.

“Tiểu Trừng, em ở đây sao?”

Khương Thanh đột nhiên mở cửa phòng, dọa Khương Trừng nhảy dựng.

“A! Anh hai, từ từ, anh đừng tiến vào, đừng nhìn, đừng nhìn Tiểu Trừng… Aaa…” Sau khi Khương Trừng bị kinh hách, thân thể vốn đã tới cực hạn của cậu ta liền run lên, lại một lần nữa mất khống chế mà đi tiểu trước mặt Khương Thanh.

Khương Trừng một bên lau nước mắt, một bên nhìn bản thân mất khống chế: “Ư hức…… Lại mất khống chế mà tiểu ra…… Còn bị anh hai phát hiện……”

Bụng nhỏ của cậu ta run rẩy, nướ© ŧıểυ bên trong được bài xuất ra bên ngoài thông qua lỗ niệu đạo.

“Anh đừng nhìn Tiểu Trừng mà…” Khương Trừng che hai mắt mình lại, không hề biết bộ dáng này của bản thân trông dâʍ đãиɠ tới cỡ nào.

---- Kết thúc trứng màu ---