Chương 7: Đệ đệ nghẹn nướ© ŧıểυ [lỗ nhỏ bị nhét đầy bữa sáng] [trừng phạt nghẹn nướ© ŧıểυ] [mất khống chế tiểu ra]
"Anh ơi, kỳ lạ quá… haa! Nơi đó của em quá trướng... Đừng nhét nữa, Tiểu Trừng ăn không vô… Hức.." Trên bàn ăn, mông Khương hếch cao, hai tay chống trên mặt bàn, xấu hổ quay đầu nhìn Khương Thanh.
“Không được, em không thể bỏ bữa sáng.” Khương Thanh không màng Khương Trừng xấu hổ, vẫn nghiêm túc nhét đồ ăn vào lỗ hậu của Khương Trừng.
Chiếc xúc xích nhỏ thon dài bị ngón tay đẩy vào chỗ sâu nhất, cả người Khương Trừng run lên: "Bị xúc xích đâm rồi! Xúc xích nhỏ của Tiểu Trừng cũng muốn cương cứng..."
"Tiểu Trừng thật ngoan. Nếu mỗi ngày đều chăm chỉ ăn sáng bằng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới, nhất định sau này em sẽ cao lớn hơn cả anh." Khương Thanh cười nói.
Lỗ hậu của chàng trai đã bị hắn nhét đầy thức ăn.
“Đương nhiên nếu muốn cao thì không thể thiếu việc ăn trứng, Tiểu Trừng cần phải bổ sung canxi cho tốt mới được.” Khương Thanh lấy một quả trứng luộc nho nhỏ ra.
"Híc! Không được, Tiểu Trừng ăn không vô!" Khương Trừng có chút sợ hãi, nhưng cậu ta lại không biết là hầu kết của chính mình đang hơi lăn lộn.
Khương Thanh nhìn ra điểm này, tức giận mà vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ mềm mại trắng nõn của Khương Trừng: "Rõ ràng là muốn ăn, tại sao lại nói dối?"
Sau đó đặt quả trứng nhỏ lên trên miệng lỗ hậu của Khương Trừng, ngón tay dùng sức, từng chút đẩy quả trứng vào bên trong.
"Ư aa..." Đầu ngón tay của Khương Trừng trở nên trắng bệch, mặt đỏ bừng bị ép ăn hết một quả trứng.
“Tiểu Trừng thật sự trướng bụng lắm, không ăn được nữa… Anh à...” Khương Trừng vô cùng đáng thương mà nhìn Khương Thanh, mắt rưng rưng.
Nhưng cậu ta lại bị Khương Thanh nghiêm khắc dạy dỗ: "Không được, Tiểu Trừng ăn quá ít, mỗi ngày chỉ ăn một chút thì làm sao có thể cao lớn được?!"
Khương Trừng bị Khương Thanh dùng một tay đè lên bàn ăn, bên dưới càng bị nhét thêm nhiều đồ ăn với kích thước lớn hơn cả trước vào.
“Hức—” Xúc xích nhỏ lúc này càng bị đẩy vào sâu hơn, Khương Trừng cảm thấy như bụng sắp bị đồ ăn xuyên thủng, bụng cậu ta hơi phình lên, hiển nhiên là do bị nhét đầy đồ ăn.
Dươиɠ ѵậŧ phía trước lại vẫn luôn hưng phấn mà chảy nước tí tách, giống như cái vòi nước bị hư.
Mông Khương Trừng vểnh cao, lỗ hậu không ngừng co rút chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, càng thêm thuận tiện cho những món ăn kia tiến vào.
Cuối cùng, sau khi nhét vào một quả dưa chuột nhỏ, Khương Thanh cuối cùng cũng dừng lại.
Trong suốt quá trình vừa rồi, Khương Trừng đã run rẩy bắn tinh một lần.
Khương Thanh vuốt ve cái bụng căng phồng của Khương Trừng, như thể đang giúp cậu ta tiêu hóa dễ hơn.
"Cái miệng nhỏ phía trên của Tiểu Trừng đã ăn no tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ của anh rồi, cái miệng nhỏ phía dưới liền phải ăn một ít đồ ăn hẳn hoi, như vậy mới cân bằng dinh dưỡng."
Khương Trừng bị Khương Thanh ôm vào trong lòng, trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình hỏng mất: "Ehehe, đúng vậy….. Tiểu Trừng ăn no lắm, thật hạnh phúc….."
Mỗi ngày Khương Trừng đều bị Khương Thanh dùng đủ mọi cách khác nhau để rót đầy bên trong cơ thể, dạ dày của cậu ta luôn chứa đầy dịch thể của Khương Thanh, toàn thân Khương Trừng đều nhiễm đầy mùi hương của Khương Thanh.
Nhưng cậu ta lại vui vẻ chịu đựng, giống như vịt con nghe lời mẹ, hạnh phúc mà nằm trong vòng tay của Khương Thanh.
Trong khoảng thời gian bố mẹ của cả hai đi du lịch, Khương Thanh và Khương Trừng ở nhà quả thực là hết sức buông thả bản thân. Khương Trừng đã một ngày không mặc quần áo, cho dù là bây giờ cậu ta cũng không một mảnh vải che thân mà xuất hiện trước mặt Khương Thanh.
Sinh hoạt hàng ngày của Khương Trừng đều bị Khương Thanh quản lý nghiêm ngặt, ngay cả việc tắm rửa và bài tiết của cậu ta cũng phải được sự cho phép của Khương Thanh, còn phải bị Khương Thanh đứng ở một bên quan sát.
Khương Trừng vốn dĩ ban đầu còn cảm thấy thẹn, nhưng hiện giờ đã tập mãi thành quen.
Cậu ta thản nhiên khoe cái bụng nhỏ mềm mại và dươиɠ ѵậŧ dựng đứng trước mặt Khương Thanh.
Đột nhiên, thân thể cậu ta khẽ run lên.
“Sao vậy?” Khương Thanh vừa nghịch điện thoại vừa ôm Khương Trừng, nên chỉ cần Khương Trừng hơi chuyển động hắn liền phát hiện.
Khương Trừng nắm lấy quần áo trên người Khương Thanh, dùng chúng che đi hạ thân của mình, nói: "Anh hai, em muốn đi toilet..."
Khương Thanh cười lắc đầu: "Tiểu Trừng nói sai rồi, em nói lại lần nữa đi nào?"
Khương Trừng nhận ra sai lầm của mình, liền đổi lời: "Anh ơi, tiểu dươиɠ ѵậŧ không biết xấu hổ của Tiểu Trừng muốn đi tiểu, xin anh đưa em đi toilet."
Khương Thanh mỉm cười: "Mặc dù bây giờ Tiểu Trừng đã nói đúng, nhưng vì sai lầm vừa rồi, anh không thể đưa Tiểu Trừng đi toilet được."
Hai mắt Khương Trừng trợn to, cậu ta trở nên vô cùng luống cuống, nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của anh trai mình, vì vậy chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn núp vào trong l*иg ngực của Khương Thanh.
Cậu ta nghĩ thầm, dù sao cũng không gấp lắm, hẳn là không thành vấn đề gì.
Nhưng Khương Thanh làm sao có thể để cho việc này trôi qua đơn giản như thế.
Hắn mỉm cười, cầm cốc nước đưa cho Khương Trừng: "Tiểu Trừng, đến giờ uống nước rồi..."
“Ơ?” Khương Trừng sửng sốt, “Nhưng mà hiện tại Tiểu Trừng còn chưa muốn uống…” Nhưng ngữ khí của cậu ta đã yếu hơn rất nhiều khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khương Thanh, cuối cùng, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Khương Thanh mà uống cạn cốc nước kia.
Việc Khương Trừng uống nướ© ŧıểυ của Khương Thanh hàng ngày thực sự là một hành vi không lành mạnh. Khương Thanh không muốn khiến cơ thể của Khương Trừng xảy ra vấn đề, vì vậy việc bổ sung nước và dinh dưỡng hàng ngày cho Khương Trừng là cần thiết.
Mà hiện tại, chuyện Khương Trừng không thể đi tiểu và thời điểm uống nước chỉ là trùng hợp mà khớp nhau... Khương Thanh cười ôn hòa.
"Blè, không có hương vị gì cả..." Khương Trừng lè lưỡi.
Thấy Khương Trừng ngoan ngoãn uống nước, Khương Thanh tiếp tục ôm lấy cậu ta và lướt điện thoại.
Nhưng Khương Trừng bên kia lại không cảm thấy dễ chịu lắm, lúc đầu còn có thể nhịn được, nhưng sau khi uống một ly nước, ý muốn đi tiểu đột nhiên trở lên mãnh liệt trở lại.
“Không được, chưa đi vệ sinh được, phải nhịn…” Khương Trừng chật vật co bóp bàng quang, nhưng không được bao lâu thì lại ý muốn đi tiểu lại càng dội lại mãnh liệt hơn trước.
Lỗ tiểu trở nên chua xót, nếu thật sự không đi tiểu ngay, có thể cậu ta sẽ không tự chủ được mà tiểu ra, bởi vậy cậu ta túm lấy quần áo của Khương Thanh: "Anh ơi, còn bao lâu nữa..."
“Còn bao lâu nữa?” Khương Thanh cúi đầu hỏi.
"Ư..." Khương Trừng trở nên xấu hổ, "Là... Là khi nào thì Tiểu Trừng mới có thể đi toilet..."
Khương Thanh dường như vừa mới nhớ ra, hắn đáp: "Hiện tại có thể đi."
“Thật vậy ạ?!” Tinh thần Khương Trừng buông lỏng, cậu ta suýt chút nữa trực tiếp tiểu ra, nhưng đã nín lại được.
Nhưng Khương Thanh đột nhiên cười nói: "Nhưng Tiểu Trừng lại sai lầm rồi, cho nên phải một tiếng sau mới có thể đi. Tiểu Trừng, lại nhịn thêm một chút nữa."
Sắc mặt Khương Trừng chuyển từ đỏ sang trắng, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng: "Hức..."
Nhưng Khương Thanh chỉ xoa đầu cậu ta: "Nếu không làm thế này, Tiểu Trừng sẽ không nhớ lâu, Tiểu Trừng lại nhịn một chút nữa. Nhưng lần này anh có thể giúp Tiểu Trừng cảm thấy dễ chịu hơn."
Khương Trừng ngơ ngác nhìn Khương Thanh.
Ngay sau đó, cậu ta đã bị người phía sau đâm một thanh kim loại dài màu bạc vào lỗ niệu đạo.
“Anh hai!” Khương Trừng trơ mắt nhìn lỗ niệu đạo nhỏ nhắn bị một thanh kim loại chèn đầy, thanh kim loại dài như thế, vậy mà hơn phân nửa đã nhét vào bên trong…
Từng đợt mát lạnh từ hạ thể nóng bừng như lửa truyền đến, cảm giác niệu đạo bị chặn lại khiến Khương Trừng cảm thấy kỳ quái.
"Thế này Tiểu Trừng sẽ không tiểu ra bởi vì không nhịn được..." Khương Thanh xoa xoa đầu cậu ta, "Chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một tiếng nữa thì tốt rồi, được chứ?"
Khương Trừng vốn đã mất thế chủ động từ lâu, bị Khương Thanh dỗ dành và lừa gạt, cậu ta gật gật đầu.
—---------
"Aa..." Không rõ đã qua bao lâu.
Khương Trừng thu mình lại trong vòng tay của Khương Thanh, vùi mặt vào trong ngực Khương Thanh, đầu mũi tràn ngập mùi hương của Khương Thanh.
Cậu ta mơ mơ màng màng dùng sức ngửi, chỉ cảm thấy phá lệ dễ ngửi. Nhưng ở phía dưới, bàng quang đã bị bức bách đến cực hạn có cảm giác như muốn nổ tung.
Mặt Khương Trừng đỏ bừng, nướ© ŧıểυ đã chảy ngược mấy lần do tác dụng của thanh kim loại, cậu ta cảm thấy cơ thể của bản thân khi thì lạnh, khi thì nóng, bởi vì nghẹn nướ© ŧıểυ mà có lúc thì đau đớn, có lúc lại cảm thấy sung sướиɠ.
Khương Trừng cảm thấy hạ thể của mình như sắp vỡ tung ra, cả người cậu ta run lên, thậm chí còn không biết chính mình đã đạt cực khoái từ lúc nào.
Cuối cùng, một giọng nói như tiếng trời vang lên: "Tiểu Trừng, đến giờ rồi, đã đến giờ đi tiểu."
“Thật sao?” Khương Trừng ngẩng đầu, không thể tin được chính mình đã sống sót qua mấy tiếng đồng hồ vừa rồi.
Khương Thanh gật đầu: "Bây giờ anh sẽ đưa Tiểu Trừng vào nhà vệ sinh."
Khương Trừng nằm trong l*иg ngực Khương Thanh, bị hắn bế đi trong trong tư thế xi tiểu.
Từng bước đi về phía nhà vệ sinh.
Khi thấy bản thân ngày càng tiến gần đến nhà vệ sinh, Khương Trừng trở nên kích động, cảm giác muốn đi tiểu vốn đã bình ổn nay lại bắt đầu tăng lên.
Đột nhiên, thân thể Khương Trừng run lên: "Không... Anh ơi, nhanh lên chút... Tiểu Trừng, muốn..."
Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, nước mắt sắp tuôn rơi.
Nhưng cho dù là chỉ còn cách một mét nữa thôi, thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Cột nướ© ŧıểυ mãnh liệt xuyên qua thanh bạc, tiếng rơi ‘leng keng’ của thanh kim loại đã không thể gây ra bất cứ phản ứng kinh ngạc nào của hai người.
Khương Trừng khóc không ra hơi, giống như bệnh nhân mắc bệnh suyễn, thở dốc chảy nước miếng. Mà thân dưới lại điên cuồng không kìm nén được.
Chất lỏng màu vàng nhạt phun lên cửa toilet, khi chỉ còn cách toilet một mét thì Khương Trừng đã mất khống chế.
"Hức..." Sự xấu hổ của Khương Trừng càng bị khơi dậy mãnh liệt hơn. Cậu ta đã đi tiểu trước mặt anh trai của mình… Bắn nướ© ŧıểυ giống như một kẻ mặt dày không biết xấu hổ…
Cậu ta lấy tay che mặt, nhưng lại không thể không thừa nhận: "Thật thoải mái... Nướ© ŧıểυ chảy ra rồi... Tiểu Trừng thật thoải mái..."
Cột nướ© ŧıểυ cuối cùng cũng dừng lại, mùi nướ© ŧıểυ bốc lên khiến cậu ta càng thêm xấu hổ.
Đúng lúc này, bụng dưới của cậu ta đột nhiên co giật, dư vị bắn nướ© ŧıểυ thật sự quá mức mãnh liệt, sau khi đi tiểu xong, dươиɠ ѵậŧ của cậu ta run lên, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa.
Cái lỗ nhỏ bị nhét thức ăn cũng phun nước, lỗ nhỏ nhất thời không kẹp chặt được, cuối cùng, một quả dưa chuột trôi tuột ra ngoài, rơi xuống đất.
Khương Thanh chỉ ngây người trong chốc lát, rất nhanh liền lấy lại tinh thần rồi an ủi Khương Trừng trong vòng tay mình: "Không sao đâu, Tiểu Trừng, ở trước mặt anh đi tiểu cũng không sao, em không cần cảm thấy xấu hổ hay mất mặt, bộ dáng gì của Tiểu Trừng anh cũng đã từng thấy qua."
Khương Trừng vẫn đang che mặt, thân thể cậu ta run run, đôi mắt đen láy nhìn Khương Thanh qua kẽ tay.
“Anh hai, em không hề biết nghẹn nướ© ŧıểυ lại thoải mái như thế… Tiểu Trừng thật thoải mái…” Dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu ta lại dựng đứng lên, tượng trưng cho việc chàng trai này đã hoàn toàn hỏng mất rồi.