Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 14: Bạn đã kích hoạt

Đang lúc Dịch Thu Bạch hoang mang lo sợ, trong não bay đến một giọng nói như u linh.

"Sân chơi 09 – Sao năm cánh ngược được kích hoạt bởi người chơi số 173, bạn chính thức được chọn trở thành NPC – Bích Đào Hoàng Hậu!"

Dịch Thu Bạch: "..."

Bích Đào Hoàng Hậu là cái quỷ gì vậy?

Hệ thống chủ: "Chúc mừng người chơi 173 thành công kích hoạt menu quản lý, từ bây giờ, hệ thống 001 sẽ trở thành trợ lý hướng dẫn cốt truyện của bạn."

Dịch Thu Bạch: "???"

Một lát sau, một giọng nói dễ nghe vang lên trong đại não.

"Chủ nhân, hệ thống 001 đã vào chỗ, xin hỏi ngài muốn giao việc gì không ạ?"

Dịch Thu Bạch: "Sao tao lại nằm trong quan tài?"

Hệ thống 001: "Dạ chủ nhân, vừa rồi ngài đã dẫm vào sao năm cánh ngược kích hoạt menu quản lý nên từ giờ thân phận ngài sẽ chuyển từ người chơi sang NPC ạ."

Dịch Thu Bạch: "!!!"

Dịch Thu Bạch: "Nếu tao thành NPC thì Khương Hàm kia là ai?"

Hệ thống 001: "Nguyên thân của ngài đã bị NPC Bích Đào Hoàng Hậu thay thế, chính là người chơi đời trước, số hiệu 85."

Dịch Thu Bạch âm thầm chửi "mẹ nó".

Hệ thống 001 mắc nghẹn một lúc mới mở mồm khuyên nhủ: "Chủ nhân, người văn minh không nói tục."

Dịch Thu Bạch: "..."

Cao Dã và Bàn Tử đứng cạnh quan tài chưa phát hiện Khương Hàm khác lạ. Thấy nó đứng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, Bàn Tử huých tay trêu chọc: "Khương Hàm, anh thích à?"

Khương Hàm tỉnh lại, cười cười không đáp.

Dịch Thu Bạch lại thầm mắng một câu "Thằng chó đẻ".

Hắn vừa đồng ý lập đội với Cao Dã, kết quả đã bị hệ thống lôi đi làm nô bộc. Hiện tại Khương Hàm khoác thân xác hắn lên người, nhưng từ bản chất vẫn thuộc về NPC, khẳng định đứng phe đối lập với người chơi khác.

Một khi Cao Dã và Bàn Tử không phát hiện ra, sớm hay muộn cũng bị thằng chả đào hố.

Nghĩ đến điều này, Dịch Thu Bạch lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hệ thống thêm lần nữa.

Hệ thống 001: "..."

Dịch Thu Bạch thử vặn vẹo cơ thể, vẫn không tài nào nhúc nhích. Hệ thống 001 kịp lúc nhắc nhở: "Chủ nhân, trước tiên ngài phải phá bỏ lệnh cấm mới có thể tự do hành động."

Dịch Thu Bạch: "Bỏ lệnh cấm?"

Hệ thống 001: "Dạ dạ, ngài phải nhận được nụ hôn chết chóc."

Nụ hôn chết chóc là cái mẹ gì nữa?

Dịch Thu Bạch có cảm giác không ổn.

Quả nhiên, hệ thống 001 dùng chất giọng mơ mộng giải thích: "Công chúa Bạch Tuyết năm xưa bị mụ phù thuỷ cho ăn táo độc, phải nhờ nụ hôn của hoàng tử mới có thể sống sót tỉnh lại."

Dịch Thu Bạch im lặng nguyền rủa. Hiện tại hắn là người chết, thằng đần nào luẩn quẩn trong lòng mà đi hôn người chết bao giờ?

Ngại mạng chưa đủ dài hay sao?

Hệ thống 001 sớm đã chuẩn bị: "Vì giúp chủ nhân sớm ngày phá bỏ lệnh cấm, 001 thành tâm nhắc nhở chủ nhân sử dụng ảo thuật mê hoặc người chơi, để họ dâng lên nụ hôn chết chóc."

Dịch Thu Bạch: "..."

Hắn nghĩ hay là thôi, nếu NPC đổi chỗ cho hắn, chắc chắn nó sẽ nghĩ cách đánh thức hắn dậy.

Mọi người không tìm thấy manh mối có ích chỗ quan tài thuỷ tinh, sôi nổi rút đi.

Dịch Thu Bạch nằm như thi thể, chán chết đánh giá hoa văn rườm rà trên trần nhà. Những hình vẽ sao năm cánh ngược sắp xếp như mạng nhện, tầng tầng lớp lớp kéo dài giống kính vạn hoa, xán lạn rực rỡ.

Có người chơi than đói bụng, chạy khắp nơi tìm kiếm thức ăn.

Ít nhất trong phó bản còn tình người, phòng bếp to chất đống đồ ăn đủ loại, cực kỳ phong phú.

Mọi người thấy thế hệt như chuột vào kho lúa, vui vẻ cuồng hoan.

Bàn Tử ôm đống bánh mì trong tay, phấn khởi nói: "Anh Dã, nhiều đồ ăn ghê luôn, cuối cùng chúng ta cũng không cần nhịn đói."

Cao Dã ngáp ngắn ngáp dài: "Tôi mệt quá, đi tìm chỗ ngủ đây, mọi người làm gì thì làm."

Khương Hàm cũng tiếp lời: "Ừ, kiếm căn phòng an toàn trước."

Đại sảnh tầng một bày quan tài, chả ai đồng ý ngủ chung với người chết, vì thế bọn họ đi dọc cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.

Ngoài ý muốn chính là toàn bộ tầng hai toàn phòng là phòng. Chả biết do hiệu quả thị giác hay nguyên nhân khác, nhìn từ tầng hai hoàn toàn không đoán được tòa lâu đài có bao nhiêu tầng.

Toàn bộ không gian nhìn như chữ "回" dúm lại, khắp nơi đều là lan can cầu thang, đỉnh chóp đen như mực phảng phất không bao giờ kết thúc.

Lần đầu Bàn Tử nhìn thấy thiết kế đặc sắc như vậy, không khỏi sởn tóc gáy: "Anh Dã, sao tôi cứ cảm thấy tầng này là lạ."

Cao Dã nhàn nhạt đáp: "Giống quan tài ha?"

Bàn Tử: "..."

Anh đừng doạ tôi, quả thực giống quan tài chết đi được.

Khương Hàm nghiêng đầu đánh giá, sâu xa phân tích: "Tìm manh mối ở địa phương như này, quả thực rất thú vị."

Bàn Tử buồn suýt khóc: "Nhiều tầng thế, muốn tìm thì biết ngày tháng năm nào mới xong?"

Cao Dã không nói năng gì, vận động cơ thể mở bừa một cánh cửa phòng.

Ai ngờ cửa mở rồi lại xuất hiện một cánh cửa khác.

Gã ngẩn người, tiếp tục mở cánh cửa thứ hai, kết quả vẫn là cửa.

Cao Dã: "???"

Bàn Tử, Khương Hàm thấy vậy vội vàng thử hai căn phòng khác nhau, tất cả đều là cửa, từng lớp từng lớp chồng lên nhau.

Khương Hàm bỏ cuộc, Bàn Tử thì cực kỳ cố chấp, phải mở được cửa mới an lòng.

Đợi anh ta mở tới cánh cửa thứ chín, đột ngột có tiếng động vang lên, bên trong sâu hun hút, tối đen như mực.

Bàn Tử đứng ngoài cửa, nhìn màn đêm đen kịt, mềm chân nói: "Anh Dã, tôi, tôi cảm thấy không ổn..."

Khương Hàm dường như đã phát hiện ra gì đó, gào to: "Ra đây!"

Bàn Tử vội vàng lui về sau.

Anh ta chạy ra ngoài, đột nhiên cánh cửa vừa mở chạy xen kẽ nhau như có sự sống.

Trong chớp mắt tiếng hét của Bàn Tử truyền đến, Cao Dã cùng Khương Hàm vội vàng chạy qua.

Bàn Tử may mắn không xảy ra chuyện, nhanh chóng trèo ra khỏi cánh cửa.

Anh ta như người chết nằm liệt dưới đất, miệng mơ hồ lẩm bẩm: "Vãi hồn, ngất mất thôi..."

Rất nhiều người nghe thấy tiếng động chạy đến, nhìn thấy bọn họ gặp chuyện, cả đám sôi nổi hỏi có chuyện gì.

Khương Hàm kể sơ qua, ai nấy sợ xanh mặt.

Người chơi lớn gan chạy qua mở thử, tất cả đều là cửa trong cửa, hơn nữa các phòng đều giống nhau.

Một cô gái nhỏ dường như nhớ ra vấn đề, tò mò hỏi Bàn Tử: "Bên trong tổng cộng chín cánh cửa hả?"

Bàn Tử: "Ừ, tôi có đếm."

Cô gái nhỏ kia tên Vương Nhuỵ, cô suy tư một lát rồi nói: "Kỳ lạ thật, thềm đá đặt quan tài thuỷ tinh có 9 bước, phòng tầng hai có 9 cánh cửa, thoạt nhìn qua rất giống một thứ."

Mọi người: "Thứ gì?"

Vương Nhuỵ: "Búp bê Nga."Dừng một lát, cô giải thích: "Búp bê Nga chín tầng đại biểu cho sự nguyền rủa."

Nghe cô nói xong, mọi người không nhịn được sinh ra cảm xúc không ổn.

La Giai Thiến đánh vỡ sự im lặng: "Lên tầng 3 xem."

Vì vậy mọi người kéo nhau lên tầng 3.

Tầng 3 tình hình giống với tầng 2, tầng 4 cũng thế. Có người thể lực tốt xông thẳng lên tầng 9, vẫn không có gì thay đổi.

Dịch Thu Bạch nằm dưới tầng 1 im lặng nhìn trần nhà. Kỳ quái là hình vẽ bên trên đã thay đổi.

Hắn giống như thấy một ít người nho nhỏ đang dọc theo mạng nhện vòng vòng đi xuống.

Thật sự rất thú vị.

Sau đó vài âm thanh kỳ quái truyền tới, càng ngày càng gần quan tài thuỷ tinh. Dịch Thu Bạch muốn ngồi dậy quan sát nhưng lại không có cách nào nhúc nhích.

Hắn hỏi: "001, cái gì đang đến?"

Hệ thống 001: "Chủ nhân, hiện tại là giờ tan làm, chủ hệ thống cấm tăng ca ạ."

Dịch Thu Bạch: "..."

Hình vẽ ngôi sao năm cánh ngược ngưng tụ thành những con quái vật cả người đầy bướu thịt, chúng giống như bạch tuộc, có xúc tu trơn trượt. Lúc này, những xúc tu ấy đang vẫy quanh quan tài thuỷ tinh như đang thực hiện các nghi thức bí mật.

Dịch Thu Bạch không hề hay biết =ngôi sao năm cánh ngược dường như đã sống lại, vui vẻ nhảy nhót đi khắp nơi, nhưng chưa từng ra khỏi thềm đá.

Trong khi đó, người chơi trên lầu chia thành hai đội gác cầu thang để nghỉ ngơi, họ không dám tới quá gần cửa, sợ gặp tai nạn.

Họ thay phiên nhau huýt sáo ra hiệu, Bàn Tử ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò.

Một đêm mơ mộng đến bình minh, tất cả đều an toàn.

Bàn Tử tỉnh giữa mùi thơm của thức ăn, Cao Dã và Khương Hàm không biết từ khi nào đã vào bếp đánh chén.

Đùi gà nóng hổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta, lập tức nhận lấy gặm ngấu nghiến.

Đang ăn, đột nhiên tầng một truyền tới âm thanh ồn ào, có người phát hiện ra quan tài không đúng.

Ba người vội vàng xuống xem tình hình.

Đứng bên ngoài là có thể nhìn thấy màu đỏ ghê rợn, vòng tròn máu rộng ra nhiều, biến hoá rất khủng khϊếp.

La Giai Thiến cẩn thận đánh giá, nhíu mày: "Xem ra hôm nay sẽ xảy ra chuyện."

Mọi người sôi nổi nghị luận, có người sợ hãi tránh xa, có người tiến lên tìm kiếm.

Bàn Tử quan sát cô gái nằm trong quan tài, nói: "Anh Dã, dựa vào cái tính chó của hệ thống, chả nhẽ nó để đạo cụ quan trọng như vậy nằm yên không chuyển động?"

Cao Dã: "Mở ra thử."

Khương Hàm: "Chắc chắn xung quanh có cơ quan, tìm xem."

Dịch – nằm trong quan tài – Thu Bạch im lặng nhìn Khương Hàm, thầm nghĩ: quả nhiên, thằng NPC đồng bóng kia đến gây chuyện.

Ba nam hai nữ khác lá gan lớn hơn đám người chơi còn lại, hiển nhiên bọn họ cũng muốn tìm manh mối, thế là theo chân bọn họ lật nắp quan tài.

Mọi người vây quanh Dịch Thu Bạch, La Giai Thiến cũng gia nhập đội ngũ.

Tìm một lúc, người đàn ông tóc vàng tên A Ngai phát hiện hoa văn bên cạnh quan tài dường như ẩn giấu cơ quan.

Anh ta thử ấn xuống, hoa văn vỡ tan, quả nhiên lộ ra cái nút hình tròn.

"Các người mau tới đây!" A Ngai hưng phấn hét lên.

Mọi người vội vàng xông đến. Bạn của A Ngai – Tào Nghiêm Hoa nói: "Ấn thử xem."

A Ngai hơi do dự, sợ có bẫy rập.

Cao Dã nói: "Sợ thì tránh xa ra."

Lời vừa dứt, có ba người vội vàng rời khỏi phạm vi ngôi sao năm cánh ngược.

Tào Nghiêm Hoa ấn nút công tắc hình tròn.

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, quan tài thuỷ tinh trong suốt xuất hiện vết nứt, mùi hoa lan thơm ngào ngạt tràn ra.

Bàn Tử mong chờ: "Thơm quá, có mở nữa không?"

Dịch Thu Bạch nằm bên trong thầm nghĩ: "Mập, chờ bố đây bò ra thì cậu đừng chạy."

Hương hoa càng ngày càng đậm, vết nứt lan ra khắp quan tài thẳng tới khi nắp thuỷ tinh biến mất, Dịch Thu Bạch tiếp xúc trực tiếp với người chơi.

Mọi người đánh giá người phụ nữ, sôi nổi tán thưởng sự tinh xảo của đạo cụ.

Hệ thống 001 nói: "Chủ nhân, 001 đề nghị ngài sử dụng kỹ năng hút hồn, nhận lấy nụ hôn chết chóc phá bỏ lệnh cấm hoạt động."

Dịch Thu Bạch: "Không, tao muốn xem thằng quỷ NPC Khương Hàm làm thế nào kích hoạt tao dậy."

Hệ thống 001: "..."

Chủ nhân, xét về lý thuyết thì bây giờ ngài là NPC chứ không phải Khương Hàm á!

Quả nhiên Dịch Thu Bạch bãi công, Khương Hàm đành phải lên sàn.

Càng ngày càng có nhiều người vây trước mặt hắn đánh giá. Đang lúc bầu không khí trầm xuống, Bàn Tử đột nhiên bị ai đó đẩy, thân hình to lớn lảo đảo húc thẳng về phía Cao Dã.

Xét thấy uy lực cú ngã không nhỏ, Cao Dã lại không kịp phát hiện, do đó gã bị đâm ngã dập mặt.

Tất nhiên, cái mặt chịu tổn thương không có cách nào mà bổ nhào lên người Dịch Thu Bạch.

Mắt đối mắt, miệng chạm miệng.

"Đù má!"

Hai người trăm miệng một lời.

Đôi môi mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, Dịch Thu Bạch được Cao Dã đánh thức. Hắn mở to mắt, con ngươi màu hổ phách sâu như vực thẳm túm gã đàn ông vào bên trong.

Hơi thở ấm nóng phả lên mặt, tim người phụ nữ trong quan tài dần dần xuất hiện nhịp đập.

Cao Dã đột nhiên run lẩy bẩy, hoảng sợ bò dậy, trên môi toàn là máu tanh nồng.

Hệ thống 001: "Chúc mừng chủ nhân cởi bỏ lệnh cấm, giờ ngài thích làm gì thì làm."

Tiếng động "cạch cạch" vang lên.

Dịch Thu Bạch cử động cơ thể, nằm thẳng cả đêm, toàn thân hắn đều thấy không thoải mái.

Mọi người nghe thấy, vội vàng lùi về sau.

Dịch Thu Bạch thở dài, đỡ lấy nắp quan tài ngồi dậy, vặn vẹo cái cổ cứng đờ. Có lẽ lâu không hoạt động, cái cổ kêu như máy móc rỉ sét, hơi hơi khó chuyển động.

Dịch Thu Bạch khó chịu, vì vậy hắn hơi dùng sức.

"Bộp".

Cái đầu lỏng lẻo rơi xuống đất.

Dịch Thu Bạch: "..."