Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 3: Ắt hẳn sẽ vỡ mộng

"Dì đi lo cho thằng cháu quỷ của dì còn tốt hơn đi lo cho đường tình duyên của cháu đấy!"

Nụ cười trên môi của Ngọc Linh Lung cũng ngay lập tức tắt ngúm.

"Phải rồi, một tên khô khan như cháu thì làm gì xứng đáng có được người yêu?"

Ngọc Linh Lung bày ra bộ mặt hờn dỗi, vừa nói xong, cô quay gót bỏ đi.

Vũ Lăng chỉ biết thở dài đứng nhìn dì Ngọc đi khuất sau bóng đêm. Ánh mắt anh lại quay xuống nhìn tập hồ sơ.

Tô Dĩ An.

Thủ khoa đầu vào đại học Hứa Tịch. Chuyên ngành ngôn ngữ Anh.

Khóe môi anh khẽ cong lên.

Cùng trường sao? Lại còn là học bá?

Xem ra cũng có chút duyên.

[...]

Sáng hôm sau.

"Cố lên Tô Dĩ An! Mày làm được! Mày nhất định phải làm được!"

Trước cổng ngôi biệt thự to sụ nằm trong khuôn viên của khu dân cư chỉ dành riêng cho giới thượng lưu, một cô gái nhỏ đi qua đi lại trước cổng nhà gia đình họ Vũ, tâm trạng bồn chồn không yên.

"Cô là Tô Dĩ An?"

Một vị quản gia nhanh chóng bước ra, ánh mắt dò xét nhìn cô từ đầu tới chân.

Một cô gái nhỏ nhắn, dáng người thanh mảnh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau, có thể nói là vô cùng đơn giản, không hề cầu kì hay điệu đà như những cô gái mà ông từng gặp qua.

"Vâng ạ!" Tô Dĩ An nhanh chóng đáp lại.

Quản gia Mục mở cửa, trong con mắt vẫn ánh lên vài tia khó hiểu.

Ngọc Linh Lung bảo rằng vị gia sư mới này rất có tiềm năng, tất cả mọi người ở trung tâm cũng đã nói thế. Bởi vậy mà không chỉ các thành viên trong Vũ gia, ngay cả những quản gia như ông đây cũng phải tò mò.

Nhưng bây giờ, đối diện ông chỉ là một cô gái đang hồi hộp đến cả người run lên bần bật. Thậm chí đến cả việc bước vào nhà thôi, đối với cô gái nhỏ cũng đã quá áp lực rồi, ông không tin một người như cô ta lại có thể trừng trị được một tên cứng đầu như Vũ Dương.

Tô Dĩ An trống ngực đập thình thình, lần đầu tiên được làm gia sư, cô hồi hộp đến sắp vỡ tim. Không thể thất bại! Nhất định không thể thất bại!

Nhưng cậu học sinh mà cô sắp dạy đây, ai mà ngờ được lại có gia thế khủng khϊếp như thế này. Nhìn bên ngoài đã đủ khiến cô choáng ngợp, đi vào bên trong cô lại càng thấy lóa con mắt.

Trong lòng Tô Dĩ An thầm chửi thề. Có cần phải giàu tới mức này không?

Vũ phu nhân bước nhẹ nhàng ra ngoài, nở nụ cười tươi rói chào đón cô. Từng hành động của cô khiến Tô Dĩ An phải điêu đứng. Thật khoan thai, thật khí khái. Quả nhiên là phu nhân của Vũ gia, dòng họ có tiếng trên chốn thương trường.

Tô Dĩ An không để sắc đẹp mĩ miều đó làm hóa đá, cô vội vàng cúi đầu, kính cẩn:

"Xin chào, Vũ phu nhân! Tôi là Tô Dĩ An! Gia sư mới của Vũ Dương!"

Ngọc Khả Dư nở nụ cười, ánh mắt ánh lên vài tia hi vọng.

Vậy ra đây chính là cô gái mà Ngọc Linh Lung đã nhắc tới tối hôm qua. Quả thật khuôn mặt vô cùng sắc nét, ngũ quan tinh xảo, khí sắc còn toát lên được một vẻ đẹp tri thức vô cùng đáng quý, ăn nói cũng vô cùng dễ nghe.

Nhưng nhìn thái độ của quản gia Mục, sao cô lại thấy có chút đối lập.

Thật tiếc khi không có Ngọc Linh Lung ở đây. Tính ra cô ấy mới là người mong chờ được trông thấy Tô Dĩ An bằng xương bằng thịt nhất.

Sáng chủ nhật, thế mà Vũ gia lại chỉ có một mình Vũ phu nhân ở nhà cùng cậu con trai quý tử Vũ Dương, còn lại là người hầu.

Đúng là giới thượng lưu, không hề có ngày nghỉ.

Ngay từ khi nhận được tin mình được tuyển làm gia sư, Tô Dĩ An mừng đến ngủ không nổi, thành ra sáng nay mắt thâm không khác gì con gấu trúc. Phải dặm phấn mãi, bôi thêm chút kem che khuyết điểm thì hai đôi mắt của cô mới có thể xem là có chút sức sống.

Vũ Dương! Vũ Dương! Không biết là một cậu nhóc như thế nào nhỉ?

Là con trai của một ngôi nhà có gia giáo thế này, ắt hẳn phải là một người vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn chứ?

Tô Dĩ An hồi hộp, háo hức đến mức dường như nếu không có Vũ phu nhân ở đây, cô đã xông thẳng vào bên trong để ngắm nhìn cậu học trò yêu quý của mình rồi.

Nhìn bộ dạng của Tô Dĩ An, Ngọc Khả Dư không biết nên vui hay nên lo cho cô. Ngoài mặt, Ngọc Khả Dư cười đôn hậu, dịu dàng với Tô Dĩ An, đưa cô tới phòng cậu con trai quỷ, thế nhưng trong lòng, Ngọc Khả Dư chỉ thấy thương cho cô gái nhỏ tội nghiệp.

Hớn hở như thế này, khi gặp Vũ Dương, ắt hẳn sẽ vỡ mộng.

Thật có lỗi với Tô Dĩ An, lần đầu tiên được làm gia sư, lại dính ngay vào cậu học trò khó chiều.

Ngọc Linh Lung cũng thật tàn nhẫn. Dù sao Tô Dĩ An cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất, hơn nữa còn chưa có kinh nghiệm gì, chỉ nghe qua vài câu tán thưởng của nhiều người trong trung tâm, thế mà liền ngay lập tức nhận cô làm gia sư.

Ngọc Khả Dư mặc dù cũng có chút tin tưởng vào Tô Dĩ An, nhưng vẫn không dám chắc cô ta có thể dạy bảo được Vũ Dương tới cuối năm học.

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra, Ngọc Khả Dư nghiêm nét mặt, khác hẳn với con người nhẹ nhàng, hiếu khách của ban nãy, bây giờ vị phu nhân kia đã không khác gì một bà mẹ ghê gớm.

"Vũ Dương!" Ngọc Khả Dư cất giọng cao, đủ để khiến Tô Dĩ An cũng phải giật mình.

Chuyện gì vậy?

Nội tâm Tô Dĩ An bấn loạn cả lên. Cái tình cảnh này là thế nào? Sao lại áp lực đến như thế này?

Từ bên trong phòng, một chiếc gối vừa to vừa nặng phi thẳng về phía Tô Dĩ An, đáp ngay vào mặt cô.

"Cút! Không học, không gia sư gì hết! Cút đi!"