Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 1: Tiểu quỷ nhà họ Vũ

Chuyến tàu cao tốc tới trạm ga Ưu Điềm vừa dừng lại. Trời chuyển dần sang màu đỏ hồng của hoàng hôn, đúng thời gian cao điểm khi mọi người vừa tan làm.

Chuyến xe đông nghịt người, chen lấn đến nghẹt thở. Có lẽ đó cũng chỉ là một phần khiến tâm trạng Vũ Lăng xấu vô cùng. Dường như chỉ cần có một người kích động, anh có thể xông ra đánh một trận tơi bời.

"Dì Ngọc, đây đã là người thứ tư trong tháng này xin rút rồi! Dì vẫn chưa từ bỏ hay sao?" Mi tâm Vũ Lăng đen kịt, nói chuyện với người phụ nữ bên kia điện thoại.

Bước ra ngoài chuyến tàu ngạt thở kia, Vũ Lăng tưởng chừng như mình vừa chết đi sống lại.

Ngọc Linh Lung ngồi trước bàn tiếp tân của trung tâm gia sư có tiếng trong thành phố, tay lật lật từng tập hồ sơ, miệng quả quyết:

"Dì không tin là không ai có thể trị được thằng nhóc thối đó! Cứ đợi đi, rồi nó cũng sẽ bị trị cho ra bã!"

Câu nói của Ngọc Linh Lung, Vũ Lăng chẳng thèm quan tâm, nhưng đối với mọi người trong trung tâm, nó có một sức nặng vô cùng ghê gớm.

Ngọc Linh Lung vừa dứt câu, ai nấy đều tía tái mặt mày. Tần suất cô tới đây nhiều đến nỗi không ai là không nhận ra, thậm chí cũng chẳng ai là không biết đến một người có tên Ngọc Linh Lung.

Chỉ vì một thằng nhóc học cuối cấp hai, chuẩn bị thi lên cấp ba, thế mà cả nhà anh phải bấn loạn cả lên, ra sức đi tìm gia sư cho nó.

Đến cả Ngọc Linh Lung cũng tới trung tâm ấy tìm gia sư đến chai lì cái mặt ra.

Có lẽ vị gia sư chống chọi lại với thằng em quỷ quái của anh lâu nhất cũng chỉ được ba tháng. Dẫu vậy nhưng đó cũng đã là một kỷ lục đáng nể rồi.

"Đến cả bố mẹ cháu còn không làm gì được nó, người ngoài thì làm gì được chứ?"

Em trai anh, anh hiểu.

Bởi thế nên ngay từ đầu, cái chuyện kiếm gia sư kèm cặp cho thằng nhóc quỷ quái đó đã là một chuyện bất khả thi rồi.

"Cháu không cần nói gì hết!" Ngọc Linh Lung quả quyết, "Dì không thể trơ mắt ra nhìn một thằng nhóc không thể tốt nghiệp cấp hai mà làm ô uế Vũ gia!"

Lại một lần nữa, câu nói của Ngọc Linh Lung khiến mọi người trong trung tâm phải sợ hãi mà run lên như cầy sấy.

Họ đảo mắt nhìn nhau, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại trên trán.

Rốt cuộc không có ai có thể cứu họ thoát khỏi tên quỷ đó sao? Cả trung tâm này không có nổi một người sao?

"Vũ phu nhân, không biết...ngài đã tìm được gia sư mới thích hợp chưa?" Cô gái tiếp tân khép nép hỏi.

Ngọc Linh Lung chỉ biết thở dài nhìn hết hồ sơ của người này tới người khác. Không có ai là cô cảm thấy có khả năng.

"Người này..." Ngọc Linh Lung sáng mắt lên, chỉ tay vào hồ sơ của một nữ sinh viên, có tên Tô Dĩ An.

Nữ tiếp tân như thấy vị cứu tinh, miệng cười tươi roi rói, giọng thanh thanh:

"Cô ấy là sinh viên năm nhất vừa nạp hồ sơ cách đây không lâu! Mặc dù không có kinh nghiệm nhiều nhưng em tin cô ấy sẽ ứng phó được với cháu trai ngài đấy ạ!"

Tô Dĩ An, phải rồi, tại sao suốt bao nhiêu thời gian qua không ai nhớ tới cô nhóc này chứ?

"Liệu có tin tưởng cô ta được không?" Ngọc Linh Lung ái ngại.

Dù sao Tô Dĩ An cũng là con gái, đối phó với một tên nghịch tử như Vũ Dương - cháu trai cô, quả thực cũng có chút khó khăn.

Vậy mà đột nhiên cả trung tâm đứng dậy gật đầu răm rắp.

Tô Dĩ An, sinh viên năm nhất có thành tích học cực kì khủng đó, trung tâm này vốn đã không mang hồ sơ của cô ra cho những vị phụ huynh khác bởi họ muốn "để dành" cô cho những vị khách khó xơi như thế này.

Thế mà bấy lâu nay họ lại quên mất sự hiện diện của cô. Tên nghịch tặc nhà họ Vũ đó, quả nhiên là phải để Tô Dĩ An ra tay.

"Cháu nghĩ sao, Vũ Lăng?" Ngọc Linh Lung nhìn về phía điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi.

"Cháu không có ý kiến!" Anh thở dài.

Dù sao chuyện này cũng do một mình Ngọc Linh Lung quyết định, anh nói gì thì cũng bằng thừa.

Vũ Lăng ngắt cuộc gọi, chỉnh sửa lại balo, đi tới trường cấp ba Ưu Điềm. Miệng vẫn không quên lẩm nhẩm cái tên "Tô Dĩ An".

Đến cả một sinh viên năm nhất mà dì Ngọc cũng không tha. Anh chỉ e sau khi tới dạy cho thằng nhóc Vũ Dương, cô ta sẽ khϊếp sợ luôn cái nghề gia sư.

Nhưng thôi, dính dáng tới Vũ Dương cũng xem như là cô ta xui xẻo.

Anh sải bước chân dài đi nhanh vào trong trường.

Hội thao giữa các trường đại học trong thành phố đã diễn ra được vài ngày, địa điểm tổ chức chính là trường đại học Ưu Điềm với rất nhiều hạng mục khác nhau. Anh góp mặt trong đội bóng chuyền, thế mà đội anh cũng xuất sắc lọt vào vòng trong, hiện tại đang thi đấu trận bán kết.

Cũng chỉ vì chuyện tìm gia sư đó, cộng thêm đoàn người xô lấn mất thì giờ, anh tới muộn gần như ba chục phút.

Cũng chỉ trách trận đấu của đội anh diễn ra đúng thời gian cao điểm.

Bước vào nhà thi đấu, khán giả reo hò ầm ĩ, tưởng chừng như chưa có ai có ý định bỏ về.

"Vũ Lăng! Vào thay đồ nhanh lên! Chuẩn bị đổi người!"u000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000e