Bà Xã Ảnh Đế Là Siêu Đầu Bếp

Chương 10

Bọn họ cũng giống các nhân viên ở công ty của Diệp Hoài Cẩn, tò mò về người vợ bí ẩn của Diệp Hoài Cẩn từ lâu.

Nhưng hai người lại không ngờ rằng, đối tượng làm cho bọn họ tò mò cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Quả thật là làm cho người ta bất ngờ đến không đỡ nỗi!

Có điều, người đại diện cũng coi như là một người có tố chất tâm lý mạnh mẽ hơn người khác, sau khi tiếp nhận sự thật kinh người này rồi lại nhanh chóng bắt đầu giới thiệu bản thân.

"Xin chào, tôi là Hải Dương, người đại diện của cô."

Trợ lý ở bên cạnh nghe người đại diện tự giới thiệu, cũng lập tức mở miệng nói: "Tôi là trợ lý của cô, Hứa Trạch Siêu, cô gọi tôi là tiểu Hứa là được rồi."

"Xin chào, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."

Mục Nhan cười với hai người họ, độ cung của khóe miệng làm cho người nhìn sẽ cảm thấy được tâm tình thoải mái, đôi mắt như ánh nắng lấp lánh cũng làm cho người ta không nhịn được mà bị cô hấp dẫn, phải nhìn cô thêm vài lần.

Tâm tình của Hải Dương cũng trong một chốc mà phấn khởi hơn, giá trị nhan sắc cao như vậy, lại có nhân vât lớn như Diệp Hoài Cẩn làm chỗ dựa ở phía sau, thì mọi chuyện trong khoảng thời gian anh ấy dẫn dắt cô, sẽ thuận lợi nhiều hơn.

Giới giải trí mà! Chính là một thế giới thích nhìn mặt người thôi.

Mà Hải Dương sau khi cùng Mục Nhan giới thiệu xong, cũng lên tiếng chào hỏi Diệp Hoài Cẩn.

Người anh ấy dẫn dắt chính là vợ của anh Diệp, cũng coi như leo lên được người có nhân mạch, đối với cuộc sống trong giới giải trí này của anh ấy thật sự là có lợi rất lớn.

Anh ấy nhất định phải cảm ơn anh Hướng một chút, nếu không nhờ anh ta, anh ấy cũng không có cơ hội tốt như vậy.

Bị vây dưới đáy lâu vậy, Hải Dương đã muốn mài dao soàn soạt để chuẩn bị làm việc lớn một lần!

Tiếp theo, Hải Dương xoay chuyển ánh mắt, dừng lại ở trên người ba nhóc con đang ngồi ăn cơm ở một bên.

Lập tức, ánh mắt chạm vào ba đôi mắt đen nhánh, trong đáy mắt mang theo một tia nghi hoặc cùng tò mò, vô cùng tương xứng với khuôn mặt trắng mềm kia, thật sự đáng yêu đến tột đỉnh.

Đây chắc là ba bảo bối rồi!

Tim gan phèo phổi của Hải Dương cũng nhanh chóng mà bị đánh bại bởi sự đang yêu này.

Bé con ngây thơ lại đáng yêu, ở một trình độ nào đó là có thể làm đánh bật đến tận đáy lòng của người nhìn.

Ngay sau đó, anh ấy cười thật rạng rỡ với ba cậu nhóc.

Ba cậu nhóc cũng cảm giác được thiện ý của ‘chú người lạ’ này, cũng đáp lại một nụ cười.

Vừa lúc, điểm tâm cũng đã ăn xong, ba cậu nhóc tuột xuống ghế, chạy bạch bạch tới khoảng giữa của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, xếp thành hàng ngang, rồi ngẩng đầu nhìn Hải Dương, sau đó nhìn về ba mẹ của mình, Diệp Vũ Thánh lớn nhất nhỏ giọng hỏi thầm: "Papa, chú này là ai vậy ạ?"

"Mấy đứa gọi chú Hải là được, còn có chú này là chú tiểu Hứa, khi mấy đứa cùng mami đi chơi, hai chú này sẽ đi theo bên cạnh mấy đứa để giúp đỡ." Diệp Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích.

Giai đoạn này đối với trẻ con đúng là thời điểm nhận biết chuyện của mọi vật xung quanh, anh cần phải dùng thái độ ngang hàng để nói rõ tình huống cho bọn nhỏ, bọn nhỏ mới có thể nhớ rõ kĩ càng.

"Chào chú Hải, chào chú tiểu Hứa." Ba cậu nhóc nghe papa nhà mình nói xong, dùng giọng nói mềm mại lên tiếng chào hỏi.

"Ngoan ngoan ngoan ~" Hải Dương lập tức vui vẻ đáp lời.

Nhìn thấy ánh mắt trong vắt của trẻ con, tâm trạng lập tức có thể bay lên vυ't lên cao.

Một lát sau, ba tên nhóc đã quay xung quanh Hải Dương và tiểu Hứa mà chơi.

Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy cảnh này, càng thấy vừa lòng đối với người đại diện Hải Dương này.

Cũng đúng thôi, Diệp Hoài Cẩn đã tự mình lên tiếng, tất nhiên Hướng Thiên sẽ tìm kiếm người thích hợp nhất ở công ty, tuy danh tiếng của Hải Dương không lớn, nhưng năng lực vẫn rất được, tính cách cũng không kém, người như vậy sẽ thích hợp với tình trạng hiện tại của Mục Nhan và ba đứa nhỏ.

Mà trên thực tế cũng là vậy, từ lúc bắt đầu rời nhà, hai người Hải Dương và tiểu Hứa đã cho người sắp xếp ổn thỏa, căn bản là không cần Mục Nhan phải lo lắng cái gì.

Lúc ở trên xe, họ đã xác định hành trình, khách sạn, thời gian ghi hình, địa điểm. . . . . . với tổ chương trình《Vòng quanh thế giới 》một cách rõ ràng .

Sau khi đến sân bay, thời gian bay cùng với gửi hành lý. . . . . . cũng là Hải Dương và tiểu Hứa lo liệu hết thày.

Về phần Mục Nhan , cô chỉ cần ngồi an ổn trong phòng đợi loại VIP cùng ba cậu nhóc, hưởng thụ máy lạnh, ăn vặt này nọ thôi.

Lúc này, Mục Nhan mới chính thức cảm thấy được có một người đại diện thật là quá tốt, nếu không dựa vào cô chỉ có một người, thiệt là sẽ mệt chết.

Cho nên trải qua một lần tiện lợi như vậy, Mục Nhan đã nhanh chóng tiếp nhận sự tồn tại của người đại diện và trợ lý rồi.

"Đã xong, còn khoảng nửa giờ nữa là có thể lên máy bay."

Lúc này, Hải Dương và tiểu Hứa đi vào phòng đợi VIP, Hải Dương chủ động nói về tình hình hiện tại.

"Làm phiền anh Hải và tiểu Hứa." Mục Nhan nói xong, vội vàng đưa nước cho hai người uống.

"Không có gì, đều là việc chúng tôi phải làm." Hải Dương cười tươi, trả lời, nhưng nói thì nói vậy, nhưng anh ấy vẫn thích nghe lời hay.

Lúc này, cách nhìn của Hải Dương đối với Mục Nhan đúng là càng ngày càng tốt .

Tuy rằng là vợ của ảnh đế, nhưng lại không hề làm giá chút nào.

Làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác thật tốt.

Tiếp đó, Hải Dương ngồi ở bên cạnh dặn dò Mục Nhan một chút chuyện.

Lần này là vì chuẩn bị cho Mục Nhan công khai ra ngoài, nhưng rõ ràng là cô cũng bước một chân vào giới giải trí, cho nên cũng phải làm cho Mục Nhan nhận biết một chút về cái giới này.

Mà Mục Nhan cũng nghe theo dặn dò của Hải Dương, vô cùng kiên nhẫn ngồi nghe.

Về phần ba tên nhóc, lại là trực tiếp cầm máy tính bảng xem phim hoạt hình, còn thường xuyên vươn tay bóc đồ ăn ở trên bàn.

So sánh với Mục Nhan bên này thì mấy cậu nhóc thoải mái hơn nhiều.

Cho nên, Mục Nhan nhìn vài lần rồi an tâm tập trung vào cuộc nói chuyện.

Cho đến tầm nửa tiếng sau, nhân viên sân bay bắt đầu đón khách lên máy bay.

Đoàn người của Mục Nhan trực tiếp bước vào đường đi dành khách cho VIP, dọc theo đường đi Hải Dương và tiểu Hứa đều đi bên cạnh Mục Nhan, chú ý tình huống chung quanh.

Mà nhân viên sân bay hướng dẫn nhìn thấy đoàn người này trong lòng cũng có một ít nghi ngờ.

Dáng vẻ của bọn họ nhìn qua không giống người một nhà, ngược lại giống như là cấp trên và cấp dưới, trong đó có một người phụ nữ duy nhất còn giống minh tinh nữa, ba em bé sinh ba nhìn cũng đáng yêu vô cùng.

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng xuất phát từ đặc thù công việc của bản thân, nhân viên công tác cũng tận chức trách mà hướng dẫn.

Cùng lúc đó, có một đội ngũ cũng được hướng dẫn đi vào lối đi dành cho khách VIP, vừa khéo, lại đúng lúc nhìn thấy bóng người của Hải Dương.

Khi một người phụ nữ mang một cái kính râm ở phía sau nhìn thấy Hải Dương, bước chân rõ ràng dừng một chút, sau đó nhìn về phía người đại diện bên cạnh: "Người phía trước là Hải Dương?"

"Hình như là vậy." Lúc người đại diện nhìn qua, Hải Dương vừa lúc lộ ra sườn mặt rồi biến mất.

"Gần đây hắn có dẫn người nào mới à?" Người phụ nữ tiếp tục hỏi, cô ta rõ ràng nhìn thấy Hải Dương đang bảo vệ một người phụ nữ.

"Có thể là người mới nào, bình thường cũng là không dùng được." Người đại diện có chút khinh thường mà lên tiếng.

Sắc mặt của người phụ nữ bổng nhiên cứng lại một chút, sau đó nói: "Mặt mũi của cô gái phía trước hắn cũng không kém, ít nhất mạnh hơn tôi."

"Yên tâm, có xinh đẹp đi nữa thì sao, trong cái vòng lẩn quẩn này thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ xinh đẹp, huống chi trong tay hắn có thể có tài nguyên tốt sao?" Người đại diện rõ ràng không để trong lòng.

Người phụ nữ nghe vậy, im lặng một chút: "Tìm hiểu chút đi!"

Tuy rằng tất cả đã là quá khứ! Nhưng cô ta không hy vọng nhìn thấy hắn vực dậy.

"Ừ." Người đại diện nghe xong, lập tức đồng ý, dù sao tra cứu này nọ chỉ là việc thuận tay.

Sau đó, hai người đi về một cái đường đi khác, không cùng hướng với đường đi vừa rồi.

Mà đoàn người của Mục Nhan không hề hay biết mình ở trong tình huống bị để ý đã trải qua gần bốn tiếng đồng hồ ngồi máy bay đến Thành Đô.