Mà lúc này, lực chú ý của ba anh em Diệp gia đã lại lần nữa quay lại trên người mẹ của chúng rồi.
Nhìn thấy trên đĩa đã xuất hiện mấy đóa hoa, ba đứa đã gấp không chờ nổi mà “Oa oa” kêu lớn.
“Mẹ thật là lợi hại!”
“Mẹ giỏi quá!”
“Mẹ khắc hoa thật xinh đẹp.”
Ba củ cải nhỏ xoay xung quanh ở cách đó không xa, nhìn những bông hoa đó nhảy lên nhảy xuống, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Nghe được giọng của ba đứa nhỏ, Mục Nhan sau khi điêu khắc xong một đóa nguyệt quế ngẩng đầu cười cười với các con, sau đó tiếp tục bắt đầu khắc bông hoa khác.
Hoa hồng, hoa sơn trà, cẩm chướng, hoa đào, nguyệt quế.
Những cái trên là các loại hoa Mục Nhan đã điêu khắc xong, kế tiếp còn cần khắc thêm năm loại nữa, nhưng năm bông hoa đã bày ra này cũng đã làm người nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ba củ cải nhỏ lúc này đều có chút tự hào nói với mấy người quay phim: “Mọi người nhìn đi, đó là do mẹ cháu khắc đó.”
“Ừ, mẹ cháu rất lợi hại.” Nhìn ba củ cải nhỏ bộ dáng đắc ý dào dạt, nhân viên công tác ở bên cạnh cũng không tiếc lời khích lệ bọn chúng.
Sự thật là, Mục Nhan đúng là rất lợi hại.
Người thường như bọn họ thật đúng là không có nghĩ tới, một củ cà rốt đều có thể làm ra nhiều loại hoa đa dạng đến vậy.
Tiếp sau đó Tulip, hoa sen, hoa anh đào, thược dược đều ở trong tay Mục Nhan được thành hình, hơn nữa đều bày biện trên đĩa.
Lúc này, Mục Nhan lại cầm củ cà rốt cuối cùng tương đối thô to, bắt đầu tiếp tục điêu khắc.
Bên dưới màn ảnh chính là tiếng xoẹt xoẹt xoẹt trong chốc lát, một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ cứ như vậy thành hình, mẫu đơn này nhìn có vẻ lớn gấp đôi các loại hoa khác.
Sau khi mười đóa hoa đều điêu khắc xong, Mục Nhan lại không dừng lại động tác.
Dùng dưa leo bắt đầu điêu khắc lá cây và nhị hoa, củ cải trắng làm điểm xuyết xung quanh.
Làm xong hết thảy, một đĩa hoa thập cẩm được ra bàn.
Người quay phim lập tức liền quay đặc tả cho đĩa hoa này.
“Xong rồi.” Mục Nhan nói với đầu bếp Lưu Nhất Thiên, thần sắc có chút khẩn trương.
Đao công của Lưu Nhất Thiên có tiếng là rất tốt, trình độ của cô tuy cũng tạm được, nhưng ở trước mặt đối phương, cô cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.
Có thể nói Lưu Nhất Thiên là người đã đem kỹ thuật nấu ăn và tạo hình hòa hợp nhất, đầu bếp trong giới đối với hắn đánh giá chính là “Trên đồ ăn có núi sông, trên bàn thành thơ ca”.
“Đao công không tồi, cô thông qua!” Lưu Nhất Thiên nhìn trên bàn, đưa ra đánh giá cho Mục Nhan.
“Yeah, mẹ giỏi quá đi!” Được Lưu Nhất Thiên khẳng định, Mục Nhan còn chưa nói cái gì, ba củ cải nhỏ bên cạnh đã cao hứng mà nhảy lên.
Mẹ của tụi nó quả nhiên là lợi hại nhất.
Theo sau, Lưu Nhất Thiên đưa một phong thư cho Mục Nhan, cũng dặn dò Mục Nhan tiếp tục cố gắng, làm một đầu bếp vô luận như thế nào cũng không thể quên đao công cơ bản nhất.
Mục Nhan nghe, nghiêm túc gật đầu.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mục Nhan lấy ra toàn bộ phong thư mình đã nhận được mở ra, bên trong đều là một số mảnh nhỏ của bản đồ.
“Mẹ, để bọn con ghép.” Diệp Vũ Thánh sốt ruột nói, sau đó mang theo Diệp Vũ Triết cùng Diệp Vũ Hành ba đứa không đến hai ba phút đã ghép xong bản đồ rồi.
Sau khi ghép xong, hiển lộ ra một tấm ảnh, bên trên là một ít kiến trúc cổ kính, nhìn ra được là một địa điểm nào đó.
Đồng thời, trên ảnh chụp còn viết rõ địa chỉ chỗ này.
Hoàng —— long —— khê
“Mẹ ơi, chỗ này là nơi tiếp theo chúng ta phải đi à?” Đọc xong tên địa danh, Diệp Vũ Thánh mở miệng hỏi.
“Ừ.” Mục Nhan gật đầu đáp, lật qua mặt sau thấy được hàng chữ nhiệm vụ.
“Mời khách mời sáu giờ sáng ngày đi nhờ xe đến cổ trấn Hoàng Long Khê để khai trương cửa hàng, mặt khác, chúc mừng khách mời, kế tiếp có thể trở về nghỉ ngơi.”
Mục Nhan sau khi xem xong, ba anh em bên cạnh cô cũng đọc xong rồi, sau đó lập tức hưng phấn nói phải về khách sạn nghỉ ngơi.
Tuy hành trình hôm nay đối với ba đứa nhỏ cũng không phải đặc biệt mệt mỏi, nhưng buổi sáng bắt đầu từ lúc xuống máy nay, ba củ cải nhỏ đều chưa được nghỉ ngơi, cũng có chút mỏi mệt.
Trong chốc lát sau, đi nhờ xe tổ tiết mục, người một nhà trở về khách sạn.
Mà lúc trở lại khách sạn. Mục Nhan nhận được một vài thông báo, nói cô còn cần quay bù một ít phỏng vấn.
Mục Nhan tất nhiên là đáp ứng rồi.
Nhưng mà ba củ cải nhỏ vào lúc Mục Nhan nhận được điện thoại lại dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Mục Nhan.
“Mẹ đi một lát sẽ về ngay mà, mẹ bảo chú Tiểu Hứa chơi với các con có được không? Chờ lúc nào mẹ trở về sẽ tắm rửa cho mấy đứa.” Mục Nhan nhìn ba nhóc con, trưng cầu ý kiến của bọn nhỏ.
“Lúc mẹ về mang cho con cái gì ăn ngon là được.” Diệp Vũ Triết là người đầu tiên đồng ý.
Còn hai đứa khác cũng biết mẹ đi không lâu lắm, cũng thập phần hào phóng nói không thành vấn đề.
Sau đó, Mục Nhan liền đi quay phỏng vấn.
Trong phòng chỉ còn lại có ba anh em cùng với tiểu Hứa.
Tiểu Hứa nhìn ba củ cải nhỏ trước mắt, lần đầu tiên cùng bọn họ ở chung, tức khắc có chút chân tay luống cuống.
Ba người nhìn thoáng qua tiểu Hứa, sau đó liền trực tiếp ngồi vào sô pha bên cạnh xem TV.
Tiểu Hứa thấy thế, chậm rãi dịch sang một bên, cùng bọn nhỏ xem TV luôn.
Trong chốc lát sau, một tập phim hoạt hình kết thúc, Diệp Vũ Triết cầm điều khiển từ xa đổi kênh, không nghĩ tới, vừa mới đổi kênh liền ở trên TV thấy được một hình bóng quen thuộc.
“Là ba kìa.”
“Không đúng, hẳn là quảng cáo mà ba quay á.”
“Đột nhiên em hơi nhớ ba.”
Ba người trước sau nói, sau đó tầm mắt xoát một cái đều dừng ở trên người tiểu Hứa.
“Chú Tiểu Hứa, có thể gọi điện thoại cho ba cháu được không ạ?” Diệp Vũ Thánh hỏi tiểu Hứa.
Tiểu Hứa vừa nghe, ngẩn người, sau đó nói: “Nhưng chú không biết số điện thoại của ba mấy đứa!”
“152xxxx3645.” Không chút suy nghĩ, Diệp Vũ Thánh liền nói ra một chuỗi số điện thoại.
Tiểu Hứa tay cầm di động đều có chút run lên.
Cho nên, hắn đây là có số điện thoại của ảnh đế Diệp Hoài Cẩn rồi sao?
“Đây là số của chú Hướng Thiên, ba nói, không thể nói số điện thoại của ba cho người khác.” Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng tiểu Hứa, Diệp Vũ Hành nhắc nhở nói.
Lúc này, tiểu Hứa hoãn hoãn tâm thần, đưa điện thoại di động cho ba anh em.
Sau khi ba anh em nhận di động, nghiêm túc mà ấn con số, sau đó liền bấm gọi.
Bên kia.
Lúc này, trong studio.
Diệp Hoài Cẩn đang quay chụp xong một cảnh, mới vừa đi xuống, Hướng Thiên một bên liền cầm điện thoại lên, không tha mà đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Hoài Cẩn, “Các bảo bối nhà cậu gọi điện thoại.”
Một câu lại một câu chú Hướng Thiên, giọng sữa thật sự là quá đáng yêu rồi! Thật không muốn đưa điện thoại di động cho Diệp Hoài Cẩn tý nào hết!
Diệp Hoài Cẩn vừa nghe, lập tức lấy điện thoại qua, biểu tình trên mặt làm nhân viên xung quanh đều xem đến ngây người.
Hóa ra Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ có biểu tình ôn nhu đến vậy sao?