Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không?

Chương 38

Bốn giờ sáng, Lạc Dã đã rất cố gắng duy trì tỉnh táo để tiếp tục ngồi đợi đến bình minh. Nhưng sự thật là, suốt ba ngày hai đêm luôn ở trong trạng thái chiến đấu và đề phòng cao độ, bây giờ, trạng thái tinh thần của anh rất tệ, thân thể cũng rất mệt mỏi. Anh đã hết sức cố gắng nhưng dường như cũng không thể chống đỡ hết đêm thứ ba, anh cũng muốn có một giấc ngủ an ổn.

Lạc Dã nhìn bóng dáng nhỏ bé đã lật người mười bảy lần trên giường. Anh đưa tay vò tóc mình một cách thô lỗ, cố gắng giữ cho mí mắt không sụp xuống, đứng lên đi đến trước tủ quần áo. Anh lấy ra một chiếc quần dài và áo sơ mi vải mềm thay vào.

Bây giờ, anh trông rất “kín đáo”, bảo thủ đến mức cho dù là đàn ông đã tốt nghiệp ban nam đức cũng phải khen một câu.

Trước khi nằm lên giường, Lạc Dã còn lót tay bằng khăn trải giường cẩn thận. Sau đó anh mới di chuyển cô gái đã xoay ngang chiếm gần như toàn bộ giường sang một bên một cách nhẹ nhàng. Anh cố hết sức để không tiếp xúc da thịt trực tiếp với cô. Cô gái rất nhẹ, cơ thể gần như không có thịt, gầy trơ xương. Nhưng mà, anh muốn di chuyển cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể, để vừa không đánh thức vừa không mạo phạm cô, vẫn khá khó khăn và cần kiên nhẫn.

Lạc Dã thật vất vả mới di chuyển được cô sang một bên, thậm chí trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi. Anh thở phào, còn mệt hơn chống đẩy hai trăm cái bằng một tay.

Anh nằm trên giường, giữa hai người cách nhau một khoảng cách rất rộng. Về cơ bản, chân tay của họ sẽ không chạm vào nhau, giống như hai thành phố ngăn cách nhau bởi một con sông.

Thật ra, Lạc Dã không phải là người yêu cầu cao về chỗ ngủ, điều kiện như nào cũng được. Dù sao bây giờ hoàn cảnh cũng không cho phép kén chọn nữa rồi. Tuy nhiên, nếu có điều kiện tốt hơn để lựa chọn, anh cũng không để bản thân chịu khổ.

Giống như mẹ Chu hay cằn nhằn, anh có thể ngồi ngủ hoặc nằm thẳng xuống đất ngủ, đều không vấn đề gì.

Nhưng anh không có sở thích tự làm khổ mình, nếu đã có giường thì sẽ không khiến mình phải chịu khổ.

Trên giường của Lạc Dã không có chăn, bởi vì anh rất khó cảm nhận được lạnh hay nóng. Thân thể anh có thể tự điều tiết để "thích nghi" với hoàn cảnh, để cho anh không còn e ngại bất kỳ hoàn cảnh khắc nghiệt nào.

Nhưng mà đêm đầu thu hơi lạnh, Sơ Điều cũng không có năng lực "thích nghi với hoàn cảnh" như Lạc Dã. Hơn nữa, cô còn đặc biệt sợ lạnh. Tấm ga trải giường bị cô cuốn đè dưới thân, cơ thể cuộn tròn lại như con tôm nhỏ.

Lạc Dã không để ý nhiều đến cô, nhắm mắt lại.

Năm phút sau, khi sắp đi vào giấc ngủ, anh cảm giác được tấm ga trải giường dưới thân bị kéo kéo. Mười phút sau, ga trải giường dưới thân anh bị rút hẳn ra. Mười lăm phút sau, có người vượt qua “con sông” giữa giường ngăn cách hai người. Hai mươi phút sau, một cơ thể mềm mại lăn đến gần anh. Sau nửa giờ, Lạc Dã hoàn toàn từ bỏ giấc ngủ, mở mắt ra nhìn người đã lăn đến bên cạnh mình, anh thật sự cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cô gái nhỏ này, bề ngoài có vẻ là một người rất nữ tính, khép nép, nhưng tư thế ngủ của cô lại phóng khoáng khiến người ta khó hiểu.

Anh ngồi thẳng dậy, muốn đẩy cô gái nhỏ “vượt biên” này về chỗ cũ, chỉ là không ngờ anh vừa đứng dậy thì đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến, trán anh nổi cả gân xanh.

Lạc Dã gắng gượng thở dốc một hơi, nhưng cơn đau quá dữ dội khiến anh không thể cầm cự được, anh ngã xuống, nhanh chóng hôn mê.

Lạc Dã ngã xuống gây ra tiếng động khá lớn, đánh thức Sơ Điều, người đang nằm tựa vào anh.

Cô mơ màng mở mắt ra, hơi hơi nâng thân trên lên nhìn sang. Sau khi nhìn thấy Lạc Dã nằm bên cạnh, cô an tâm nằm xuống một lần nữa, rúc vào trong ngực anh tìm kiếm hơi ấm, ôm lấy thắt lưng anh, ngủ sâu.

… “Thằng nhóc thối! Vẫn còn chưa dậy, ngày nào cũng ngủ nướng!”

Hàng ngày, buổi sáng sớm yên tĩnh trong khoảnh sân nhỏ đều bị phá vỡ bằng tiếng gầm của mẹ Chu.

Lại là một ngày “gà bay chó sủa”.

Vi Hào đứng ở dưới hành lang duỗi thắt lưng, lắc đầu nhìn bóng dáng nhanh chóng nhảy từ trong phòng ra.

Trọng Văn Kiệt dậy sớm đứng ở trong sân, cầm kéo cắt tỉa hoa giấy bên tường viện. Giọt sương trong suốt từ cánh hoa màu hồng lăn lăn rơi xuống, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra màu sắc thần bí, tự thành một thế giới nhỏ.

"Tối hôm qua A Dã đã trở về?" Trong tay Hầu Tuấn còn cầm quả tạ, đi từ trong phòng mình ra, hỏi một câu.

Vi Hào: "Không rõ lắm, tối hôm qua, lúc tôi ngủ A Dã cũng vẫn chưa về. “

"Nếu trở về rồi, có lẽ lúc này A Dã còn đang ngủ bù. Trước khi ăn cơm trưa chúng ta hẵn đánh thức cậu ấy.” Trọng Văn Kiệt nói như vậy.