Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không?

Chương 14

"Mọi người có gặp một người tên Lạc Dã bao giờ chưa?

Anh ấy là một dị năng giả hệ hỏa.”

Sơ Điều đã gặp được một đội cứu hộ trên đường, bọn họ đến từ căn cứ Bình Xương, đang tổ chức tìm kiếm những người sống sót trên khắp đất nước.

Sau khi gặp nhau, hai bên đã có một cuộc trao đổi thân thiện, khi Sơ Điều nghe thấy họ nói rằng căn cứ Bình Xương chuyên tiếp nhận những người lưu vong từ nhiều nơi, cô liền ló đầu ra hỏi bọn họ.

Tuy cô chưa nghe anh đề cập đến căn cứ Bình Xương bao giờ, nhưng có lẽ, trước khi gặp cô anh đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng những chuyện trong quá khứ luôn là điều tối kỵ của anh, anh cũng không nói với cô, cho nên giờ Sơ Điều không thể xác định được anh đang ở đâu.

Mấy người ở căn cứ Bình Xương nhìn nhau rồi lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ.”

"Vậy trong căn cứ của mọi người có người đó không?" Sơ Điều hỏi.

"Chỉ cần là người có dị năng, sẽ đăng ký với căn cứ, nhưng chúng tôi chưa thấy ai có dị năng hỏa mà có tên này.”

"Được rồi, cảm ơn.”

Tùy rằng không có manh mối, nhưng Sơ Điều vẫn không nản lòng, vẫn bày tỏ lòng cảm kích với họ.

Trên đường đi bọn họ đã đi qua mấy chục địa điểm, đã hơn một tháng rồi, bình thường theo tốc độ này đáng lẽ họ đã đến thủ đô, nhưng bọn họ không tiến lên được, nhiều lần phải đi vòng qua một đoạn đường dài, thậm chí đi vòng quanh một chỗ.

Vì thảm họa này, giao thông trên cả nước gần như bị tê liệt, rất nhiều con đường và cây cầu đã bị phá hủy, không thể đi qua, họ không có cách nào để biết trước tình huống của con đường phía trước, vì vậy họ chỉ có thể đi thử một lần, mà nếu họ không thể vượt qua thì họ sẽ thay đổi lộ trình.

Và khó khăn lớn nhất mà họ gặp phải trên đường là họ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, họ phải tránh những nguy hiểm tiềm tàng đó, mà cứ đi vậy thì họ đã gặp phải các cuộc tấn công của sinh vật biến chủng, bọn chúng ở khắp mọi nơi, mà bọn họ lúc đó giống như ruồi nhặng không đầu bỏ chạy tán loạn, tiến trình đi bị khựng lại rất nhiều.

"Tôi thấy hầu hết các bạn đều bị thương. Các bạn có muốn đến căn cứ của chúng tôi để dưỡng thương một thời gian không? Giờ cũng đâu cần vội vã đi thủ đô như vậy." Đối phương nói.

Vài quân nhân nhìn nhau rồi lại nhìn đám người Tiểu Kính, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ các thành viên trong gia đình của các nhà nghiên cứu khoa học đến căn cứ ở thủ đô, vì vậy quyền quyết định là của mấy người Tiểu Kính.

Tiểu Kính nhìn những vị quân nhân đã liều mạng bảo vệ bọn họ trong vài tháng. trên người bọn họ chằng chịt vết thương, rồi lại nhìn người chú hô hấp đã rất mỏng manh.

Cô ấy cắn môi và ra quyết định: "Chúng ta tạm thời ở lại đi.”

Ông chú không thể chịu thêm mệt nhọc nữa.

Bà cụ và cặp song sinh không có ý kiến gì, Sơ Điều hiện đang dựa vào họ, đương nhiên là không thể nói không.

Căn cứ Bình Xương tạo thành từ hai loại người.

Một là những người lưu vong bình thường, số còn lại là những dị năng giả và quân nhân.

Sơ Điều được xếp vào chung với nhóm người lưu vong bình thường, những quân nhân bảo vệ bọn họ được xếp vào trại quân đội, cần thực hiện các nhiệm vụ với đội.

"Các bạn sẽ sống ở đây.”

Người hướng dẫn của căn cứ Bình Xương đưa họ đến một nơi, đẩy cửa một căn phòng.

Phòng ở đơn sơ được dựng bằng những tấm ván, không có giường, không có chăn bông, chỉ có thể ngủ trên nền đất, mùa hè oi bức, mùa đông lại không canh gió.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, khu vực ký túc xá và những ngôi nhà trong căn cứ đã đầy, họ đã tiếp nhận quá nhiều người lưu vong, cơ sở đang ở trong trạng thái bị quá tải.

Để tiết kiệm tối đa chỗ chứa các vật liệu, đều là mấy chục người sống trong một căn, bọn họ phải nằm trên mặt đất khi ngủ.

Môi trường kém như thế này, không phù hợp cho ông chú dưỡng bệnh.

Tiểu Kính cau mày buồn bã, nhưng cô không thể yêu cầu người khác cung cấp cho họ những nơi ở tốt hơn, hơn nữa ở đây còn có vô số bệnh nhân đang kéo dài hơi tàn.

Họ tìm thấy một góc trống rồi ngồi xuống, xung quanh có rất nhiều người mệt mỏi ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, nam nữ già trẻ, áo rách quần manh, bẩn thỉu và dơ dáy, nhưng dưới tình huống này, không ai muốn quan tâm đến những điều này làm gì.

Mọi người đỡ ông chú nằm xuống, vết thương của chú ấy vẫn y như cũ, dữ tợn đến đáng sợ, những vết thương được khâu đơn giản bằng kim tiếp tục xấu đi do thời tiết nắng nóng, nhờ ý chí kiên cường nên chú ấy mới có thể trụ được lâu như vậy.

"Mau đi tìm bác sĩ trong căn cứ đi." Bà cụ nhanh chóng thay thuốc mới cho ông chú, nhìn vết thương dần dần thối rữa mà lo lắng.

Tiểu Kính đứng lên: "Cháu sẽ đi tìm.”

"Vô dụng thôi.”