Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 48

Chính người ta không muốn khám, người khác còn nói gì được đây?

Nhưng hiện tại, thấy sắc mặt Lý Thu Hồng tuy còn tái nhợt, nhưng bộ dạng thoải mái, nhẹ nhõm hơn liền biết thuốc của Lâm Dư Dư có tác dụng.

Vợ đại đội trưởng nói: “Cả tháng nay cô không đi làm , tôi và đại đội trưởng đều không yên tâm nên đến xem thử. Hơn nữa, không phải thanh niên trí thức Lâm tự khám bệnh bốc thuốc cho cô sao? Chúng tôi cũng lo có chuyện gì.”

Lý Thu Hồng hiểu ra: “Cảm ơn hai vợ chồng nhà đại đội trưởng đã quan tâm, bản lĩnh của thanh niên trí thức Lâm thật đúng là...” Bà dựng thẳng ngón cái lên, “Bệnh của tôi hồi trước cứ ho không ngừng, cảm giác như sắp ho cả nội tạng ra luôn ấy, cả người lại không có sức, đi vệ sinh một chuyến cũng phải nằm một ngày mới hồi lại được. Thế mà hôm qua uống một ngày thuốc của thanh niên trí thức Lâm đã hồi sức lại ngay, hôm nay đã tự xuống giường đi lại được rồi. Bát thuốc sáng nay tôi vừa uống là tự sắc được đó.”

Vợ đ ại đội trưởng: “Có hiệu quả là tốt rồi, có hiệu quả là tốt rồi. Mọi người đều đi làm, chỉ thiếu mỗi cô, nói chuyện cũng mất vui, đến lúc đó còn chờ cô đến cùng làm đó.”

Lý Thu Hồng: “Vâng, tôi cũng mong vậy.”

Đại đội trưởng: “Thanh niên trí thức Lâm, mấy loại thảo dược cô dùng có đắt không?”

Lâm Dư Dư tròn mắt nói: “Đại đội trưởng, đây đều là tôi tự hái trên núi, không mất tiền.” Nói tới đây, cô nhìn trái nhìn phải, còn rất trẻ con mà đến nói nhỏ với đại đội trưởng, “Nhưng nếu mở phòng khám trong đại đội thì vẫn phải thu ít tiền thuốc để tượng trưng, chứ đồ miễn phí ai cũng muốn giành, thảo dược trên núi là hữu hạn, bị giành hết thì người bệnh lại không có thuốc.”

Vợ ại đội trưởng cười nói: “Cái cô bé này cũng thông minh lắm cơ.” Đạo lý này, bọn họ đều hiểu.

Lâm Dư Dư nói tiếp: “Còn không phải sao, tôi còn lên kế hoạch rồi, núi này là của quốc gia, nhưng đặt ở thôn Phạm gia, nói đây là núi của thôn Phạm gia chắc cũng không nói quá đâu nhỉ? Hái thảo dược ở trên núi mà thu tiền các hương thân thì không hay, mà miễn phí cũng không ổn, nên tôi liền nghĩ, tiền thu được giao cho ủy ban thôn, sau này đều dùng cho việc của thôn, đại đội trưởng nói xem có được không?”

Đại đội trưởng nghe cũng thấy hợp lý.

Giống như bác sĩ bên đội cách vách, thuốc ông ta hái về bán, tiền đều thuộc về ông ta, đại đội sẽ không thu, hơn nữa, đại đội cũng ngại đi thu, lỡ cưỡng chế thu tiền rồi ông ta không tận tâm chữa bệnh thì sao? Cho nên từ xưa đến nay, dù là cổ đại hay hiện đại cũng không ai muốn đắc tội với bác sĩ.

Đại đội trưởng không ngờ Lâm Dư Dư chỉ là một cô gái nhỏ mà đã biết rộng lượng như thế. Nhưng ông cũng không ngốc, có một số chuyện bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội nữa: “Vậy không phải sẽ bất lợi cho cô sao? Là cô lên núi hái thuốc, đại đội lại lấy tiền đi thì cô sống bằng gì được?”

Lâm Dư Dư: “Cái đó đơn giản, tôi hái thuốc, khám bệnh thì ngài coi như tôi lao động như thường, tính công điểm cho tôi là được.”

Đại đội trưởng thấy khá hợp lý. Nhưng đại đội của họ chưa từng có bác sĩ, ông cũng không biết đại đội sản xuất khác tính công điểm cho bác sĩ thế nào, cái này còn cần tìm hiểu thêm. “Như vậy đi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, trước tiên cô cứ lo trị bệnh của Lý Thu Hồng đã rồi tính.”

Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng, loại bệnh vặt này không thể nói thế nào mới là khỏi hoàn toàn được, theo tình trạng của thím Lý thì tôi có thể chăm sóc đến lúc thím xuống giường và đi làm lại được, ngài thấy thế nào?”

Đại đội trưởng: “Chính là ý này.”

Lâm Dư Dư: “Vậy thì ngài cứ yên tâm.”

Vợ đại đội trưởng: “Đúng rồi, Dư Dư à, không phải cô đang muốn tìm chỗ ở sao? Tôi thấy nhà Thu Hồng rất thích hợp, nhà họ chỉ có hai bà cháu, Ôn Lễ tuổi còn nhỏ, ở chung cũng không có gì phải đề phòng, không bằng cô cứ ở lại nhà bọn họ.” Vợ đại đội trưởng khá thân với Lý Thu Hồng, thấy nhà Lý Thu Hồng có mỗi hai bà cháu, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không có người giúp, đáng thương lắm. Hơn nữa, nhà của Thu Hồng cũng còn khá mới, căn nhà này năm đó xây lên làm nhà cưới cho Phạm Đại Sơn, ai ngờ Phạm Đại Sơn...