Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 32

Lý Thu Hồng tim thắt lại, sợ hãi nói: “Vậy… Vậy phải làm thế nào?” Bọn họ là dân quê, bị cảm nghĩ là nghỉ ngơi một chút là tốt lên, có ai đi khám bác sĩ? Đây không phải là lãng phí tiền sao? “Cái này… Sẽ không chết đúng không?” Nếu không chết, cho dù nghiêm trọng, bà cũng sẽ không đi khám.

Lâm Dư Dư: “… Ngày mai cháu sẽ kê thuốc cho thím.”

Lý Thu Hồng: “Tiền thuốc hết bao nhiêu?”

Lâm Dư Dư: “Không cần tiền, cháu đi lên núi hái thuốc, nhưng mà sức khoẻ của thím rất kém, đừng uy nghĩ quá nhiều, thím cũng phải chú ý điều dưỡng thân thể.”

Lý Thu Hồng thở dài, bà sở dĩ suy nghĩ nhiều, vẫn là vì Tiểu Ôn Lễ. Đứa cháu này là do bà nhặt được, đổi họ dưới danh nghĩa con trai bà, con trai bà còn chưa kết hôn, bà cũng không có người dưỡng lão, cho nên lúc nhặt được Tiểu Ôn Lễ, bà vô cùng mừng rỡ, nhưng sau đó, mỗi ngày đều lo lắng, lo lắng người thân thằng bé sẽ tìm tới, lo lắng bà sẽ không còn cháu trai.

Chuyện này đã kéo dài hai năm, tâm tư đã thành bệnh, có thể không nặng sao?

Lý Thu Hồng: “Đây…” Từ từ, bà bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng: “Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô cũng là bác sĩ sao?”

Lâm Dư Dư: "Cháu không phải, lúc cháu mới sinh ra, bởi vì cháu là con gái, cho nên cha mẹ ly hôn, sau đó cha cháu cưới mẹ kế, trong nhà cũng không ai quản cháu, hơn nữa lúc mẹ sinh cháu ra thân thể bị thương, không thể hồi phục, cho nên cháu cảm thấy rất có lỗi với mẹ, liền luôn đến tiệm thuốc học trộm một ít kiến thức y học, cháu muốn chăm sóc mẹ thật tốt, đi học đã được một năm, thế mà cháu chưa điều trị cho mẹ được ngày nào, cháu đã phải xuống nông thôn.”

Lý Thu Hồng nghe xong, cũng rất cảm động: “Thanh niên trí thức Lâm, cháu đúng là một người con hiếu thảo.”

Lâm Dư Dư: “Mẹ đối xử với cháu rất tốt, tuy rằng bà ly hôn với cha, nhưng đều ở trong cùng một thành phố, cho nên mỗi tháng đều tới thăm cháu, sẽ đưa cháu đi ăn, sẽ cho cháu tiền tiêu vặt.” Đó là những ký ức vô cùng hạnh phúc của nguyên chủ, cho nên tuổi thơ của nguyên chủ, thật ra vô cùng hạnh phúc, tuy rằng người Lâm gia xem nhẹ cô ấy, nhưng cũng không ngược đãi cô ấy, cũng không có áp bức cô ấy, còn có một người mẹ lúc nào cũng vì cô ấy mà suy xét, có thể nguyên chủ ở thời đại này là một trong số ít người được sống hạnh phúc như vậy.

Hơn nữa bởi vì điều kiện của Lâm gia không tồi, mẹ kế tuy rằng có chút tâm tư, nhưng cũng không lấy đi đồ vật mà mẹ nguyên chủ đưa cho cô ấy, người mẹ kế này cũng khá tốt.

Lý Thu Hồng là một người mẹ, lại có thể nghe được những lời mà một người con muốn làm vì mẹ, nghe Lâm Dư Dư nói như vậy, bà lại càng thêm tôn trọng mẹ Lâm Dư Dư. Rất nhiều phụ nữ sẽ bị bệnh sau khi sinh con, sẽ ghét bỏ đứa bé, xem nhẹ đứa bé, nhưng mẹ Lâm Dư Dư không như vậy, cho nên bà cảm thấy mẹ Lâm Dư Dư là một người phụ nữ tốt. “ Mẹ của cháu cũng là một người mẹ tốt, cháu nhất định phải hiếu thuận với cô ấy.”

Lâm Dư Dư: “À. Đúng rồi thím, cháu nghe nói Ôn Lễ là do thím nhặt được?”

Việc này Lý Thu Hồng cũng không giấu giếm, người ở đại đội, công an thị trấn cũng biết: “ Đúng vậy, hai năm trước, sau khi con trai thím mất, có một lần thím đi thăm mộ phần con trai, trên đường trở về, thín thấy có một đứa bé nằm ở trong đống cỏ khô, đó lại là vùng núi hẻo lánh, rất hiếm khi thấy có một đứa bé nằm đó, lúc ấy toàn thân thằng bé nóng hầm hập, xem thử là phát sốt, thím liền đem thằng bé đến chỗ bác sĩ ở đại đội cách vách, bác sĩ cho thằng bé uống thuốc, thím lại dùng nước lạnh lau người cho thằng bé một đêm, đến buổi sáng hôm sau, thằng bé mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thằng bé nói thằng bé tên là Lâm Ôn Lễ, ba là Lâm Bùi, mẹ là Ôn Hinh, lúc ấy thấy thằng bé vừa lễ phép lại ngoan ngoãn, thím vừa nghe tên ba mẹ thằng bé, liền biết là người thành phố, ở nông thôn chúng thím đều gọi là cha mẹ. Cho nên, thím đưa thằng bé lên đồn công an trên thị trấn. Nhưng sau khi tới đồn công an, đứa trẻ này ngoại trừ tên của ba mẹ, tên của ông nội, bà nội, cô, thì nhà ở đâu cũng không biết, chỉ nói sống ở hoa viên Cẩm Uyển, nhưng đồng chí ở đồn công an cũng không biết hoa viên Cẩm Uyển là nơi nào, thằng bé lại nói mình học ở nhà trẻ Dương Quang, nhưng trong huyện chúng ta cũng không có nhà trẻ nào tên Dương Quang, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không thể tìm được nhà của thằng bé.”