Editor: Băng Tâm
Hai người ở trong liều đã ngủ, hai người ngoài liều thì bắt đầu kể chuyện xưa.
Lâm Vận Lạc đặt một tay lên vai Hứa Mộng: “Mộng à! Cậu có thể kể chuyện trước khi ngủ không? Kể cho tôi nghe đi. Ru tôi ngủ đi mà ~”
Hứa Mộng sâu kín nói: “Cậu muốn nghe chuyện ma không?”
Lâm Vận Lạc cười nhướng mày: “Phóng ngựa lại đây!”
Sau một tách trà, Lâm Vận Lạc cảm giác chung quanh mình đều là ma quỷ, nỗ lực dựa vào người Hứa Mộng.
Hứa Mộng vô cảm tùy ý để hắn dựa, ngoài miệng không ngừng nói: “Trong khu rừng tối tăm đó, ở mỗi thân cây, đều có một bộ xương trắng……”
Lâm Vận Lạc run rẩy lấy tay che miệng Hứa Mộng: “Ba ba tha mạng!”
Hứa Mộng dùng tay che mắt Lâm Vận Lạc lại, ngoài miệng còn nói không dừng: “Trăng lên giữa trời, quỷ hồn tề tụ. Nhóm quỷ ở trong rừng thu thập hơi thở của những người sống không chịu ngủ……”
###
Trời vừa tờ mờ sáng Dịch Thanh đã tỉnh dậy.
Nhìn thiếu nữ nằm bên cạnh không một chút đề phòng ngủ yên, bước khẽ khàng ra khỏi liều.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ở tàn cây cách liều chừng ba mét, có hai thiếu niên tựa đầu vào nhau ngủ.
Nghĩ đến đêm qua nghe thấy bọn họ kể chuyện ma, vẻ mặt của Dịch Thanh nhất thời khó có thể miêu tả.
Hắn không nghĩ tới, hai thiếu niên này xuất thân quý tộc thế gia, cư nhiên lại thích mấy câu chuyện kể dân gian.
Tiếp theo Dịch Thanh lại tránh bẫy rập Hứa Mộng bố trí chung quanh, đến bên bờ suối, cởi bỏ mảnh vải hôm qua Lê Yên Thanh dùng để cầm máu.
Không màng nước suối lạnh băng, tiến đến rửa sạch.
Lúc này miệng vết thương đã kết vảy, tuy rằng không biết tiểu cô nương kia dùng dược gì cho hắn, nhưng là Dịch Thanh có thể cảm nhận rõ cảm giác khí huyết không đủ hôm qua đã tiêu biến.
Vấn đề duy nhất có lẽ là độc ngàn cơ tán trong cơ thể.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dịch Thanh không khỏi tối sầm lại.
Ngàn cơ tán là thủ đoạn mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu dùng để khống chế thuộc hạ, một tháng phải uống một lần giải dược, còn khoảng chừng 25 ngày nữa sẽ đến kỳ độc phát tác.
Mà Dịch Thanh không có ý định trở về, nếu đến lúc độc phát tác không có giải dược, hắn sợ là……
Đương nhiên, Dịch Thanh cũng không đem hy vọng ký thác lên người tiểu cô nương đang say giấc nồng trong lều kia.
Nếu ngàn cơ tán có thể tùy tiện tìm một y giả là giải được, nó cũng không trở thành thứ để lâu chủ Thiên Cơ Lâu khống chế thuộc hạ.
Bỗng có tiếng của một đàn chim bay qua, Dịch Thanh nhìn lên đó là bồ câu đưa tin của Thiên Cơ Lâu. Khom lưng nhặt cục đá dưới đất, ném lên không trung.
“Bang” một tiếng vang nhỏ, con chim rơi xuống.
Lấy bức thư trên chân của con chim, Dịch Thanh trầm mặc xé thành từng mảnh vụn, vứt xuống suối.
Sau đó lại dùng đá ném vào ba con thỏ, rút chủy thủ ra sơ chế rồi quay lại chỗ của Lê Yên Thanh và mọi người.
Lại lần nữa đốt lửa, đem con chim với mấy con thỏ nướng lên.
Hắn ngồi khoanh chân, thiền định điều tức thân thể.
Dựa theo nhiều năm kinh nghiệm ám sát của hắn tiểu thư, công tử thế gia ở Thương Sở Quốc, dậy muộn nhất là giờ thìn.
Tuy rằng đêm qua Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng ngủ hơi muộn, nhưng theo Dịch Thanh trễ lắm là nửa canh giờ sau họ sẽ thức dậy.
Kết quả là Dịch Thanh điều tức xong, lửa tắt, thỏ nướng nguội lạnh.
Ba người trong, ngoài trại vẫn chưa dậy.
Dịch Thanh không khỏi cảm thấy bất ổn, ba người này nói thế nào cũng là ân nhân của hắn.
Nhíu mày đi đến bên cạnh Lâm Vận Lạc, giơ tay thăm dò hơi thở —— hô hấp bình thường.
Lại đi xem hơi thở của Hứa Mộng—— vẫn bình thường.
Dịch Thanh không có vào xem tình huống của Lê Yên Thanh, tối hôm qua Lê Yên Thanh có an toàn không hắn đương nhiên biết rõ.
Hắn có chút mờ mịt, tại sao hai người bên ngoài vẫn không nhúc nhích.
Làm một sát thủ dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.
Hắn tuy rằng đã gặp qua các thiếu gia, tiểu thư ngủ nướng, nhưng không một ai có thể ngủ nướng đến tận giờ tỵ.
Giơ tay nhẹ nhàng lay người Lâm Vận Lạc, nhưng hắn vẫn không tỉnh.
Dịch Thanh mím môi, theo bản năng nắm tay thành nắm đấm. Gϊếŧ người hắn rất giỏi, nhưng cứu người…… Việc này không nằm trong phạm vi chức nghiệp.
Kỳ thật Dịch Thanh sợ rằng anh đẩy mạnh quá sẽ làm bị thương mấy thiếu niên yếu ớt này.
Nhưng sức lực dùng để lay Lâm Vận Lạc như gãi ngứa, có thể lay người tỉnh dậy được mới lạ ấy.
Lần thứ hai, quay lại chỗ đống lửa, đốt lửa một lần nữa hâm nóng mấy con thỏ đã nguội.
Dịch Thanh nhìn đống lửa mà tuyệt vọng.
Là một thích khách, người khác nhìn thấy hắn không phải ghét bỏ thì chính là phỉ nhổ hoặc sợ hãi.
Lần đầu tiên cảm nhận được thiện ý từ những người xa lạ, hắn thực hạnh phúc.
Chỉ là…… Ba người này hoàn toàn không biết hắn là một sát thủ.
###
Lâm Vận Lạc bị mùi thịt nướng hấp dẫn tỉnh dậy, nhìn ba con thỏ nướng trước mặt, cảm thán thốt lên: “Oa! ~”
Nghe tiếng Lâm Vận Lạc, Dịch Thanh đột nhiên ngẩng đầu. Gặp ngay ánh mắt đầy thâm tình của Lâm Vận Lạc dành cho ba con thỏ nướng.
Rồi sau đó lại thấy Hứa Mộng bởi vì động tác của Lâm Vận Lạc mà bị đánh thức dụi mắt ngáp.
Vừa ngáp, vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tới giờ cơm rồi hả?”
Ngay sau đó trong lều cũng có động tĩnh, Lê Yên Thanh đầu tóc bù xù lú đầu ra khỏi lều: “Mới sáng sớm dậy rồi thì thôi, sao còn làm ồn không để yên cho người ta ngủ hả?”
Dịch Thanh nhìn ba người mới ngủ dậy:……
Cho nên bọn họ thực sự chỉ là đang ngủ? Ngủ đến tận trưa?
Một đồng chí thích khách bản địa, lần đầu tiên biết đến sinh hoạt buông thả của những người đến từ thế giới khác.
Mà lúc này ba người đã bị mùi thỏ nướng hấp dẫn, đồng thời ngồi xổm bên cạnh thỏ nướng.
Lê Yên Thanh kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ! Đây là tay nghề tuyệt mỹ của nàng tiên ốc!”
Lâm Vận Lạc chắp tay ở trước ngực: “Ôi! Thánh mẫu Maria! Đây là thiên thần rơi xuống nhân gian sao?”
Hứa Mộng như gặp được Tây Thi không kiềm lòng được: “Có thể bắt được thỏ! Thật sự bắt được thỏ! Còn có cả chim! Đây là võ công trong truyền thuyết sao? Phải không, phải không?”
Dịch Thanh không biết nàng tiên ốc là ai, nhưng Dịch Thanh vẫn hiểu bốn chữ tay nghề tuyệt mỹ là cô nương này đang khen hắn.
Dịch Thanh cũng không biết thánh mẫu và thiên sứ là gì, nhưng nhìn qua vẻ mặt của ân công, Dịch Thanh cân nhắc hẳn cũng là khen hắn.
Còn theo lời của Hứa Mộng, hừm…… võ công trong truyền thuyết?
Dịch Thanh không hiểu sao bon họ lại cảm thấy có thể bắt thỏ và chim là có võ công.
Dịch Thanh giơ tay lên mấy lần nhưng lại đặt xuống. Cuối cùng hắn chỉ tay vào con thỏ nướng: “Ta bắt được thỏ ở gần đây, mong rằng các ân công không chê.”
Ba người Lê Yên Thanh nghe vậy, liên tục xua tay: “Không chê, không chê!”
Vừa nói, vừa cầm lấy con thỏ bị xuyên qua cây gỗ.
Dịch Thanh từng ám sát quý tộc, trước khi ám sát phải làm công tác chuẩn bị. Nên cơ bản cũng biết được các thiếu gia, tiểu thư thường ăn gì.
Những món trà bánh tinh xảo, mấy món như thỏ nướng không một chút gia vị sao có thể so sánh?
Mặc dù không biết tại ba cô cậu ấm được này sao lại xuất hiện ở trong khu rừng này.
Nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều không che giấu được khí chất hào sảng của đối phương.
Lúc này bề ngoài ba con thỏ nướng đã hơi khét, cây gỗ cũng bị khói hun thành màu đen.
Lấy một miếng thịt tay cũng bị dính tro.
Nhưng bọn Lê Yên lại không thèm để ý, có ăn liền không tồi!
Nếu không có Dịch Thanh, chuyện đầu tiên họ làm sau khi ngủ dậy sẽ là câu cá.
Chờ đến lúc cá cắn câu lại nướng cá, làm xong một chuỗi thao tác này thì trời cũng tối.
Đây đâu phải là một nam nhân bình thường họ vớt từ suối lên! Rõ ràng đây là nàng tiên ốc!
Ba người cảm thán trong lòng, sau đó vội vàng vùi đầu ăn.
Lâm Vận Lạc vừa ăn, vừa hỏi: “Dịch đại ca, huynh có biết lối rời khỏi khu rừng này không?”
Ba người bọn họ vừa xuyên đến đã ở trong khu rừng này, không một ai có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã.
Cho dù có kỹ năng trong game và ba lô hệ thống, nhưng lại không có bản đồ. Có thể nói là mù hai mắt.
Dịch Thanh nghe thì sửng sốt, chần chờ hỏi: “Các ngươi là…… Lạc đường sao?”
Lâm Vận Lạc chột dạ nhìn sang trái, Hứa Mộng chột dạ nhìn sang phải. Chuyện xuyên việt này không nên nói ra, phải không?
Lê Yên Thanh mặt không đổi sắc, trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy nha!”
Dịch Thanh nhíu mày, hắn đương nhiên biết lối ra. Chẳng qua hắn bị đuổi gϊếŧ từ phía tây.
Nếu ba người họ đến từ thành tây…… Vì báo ân hắn tất nhiên phải dẫn họ ra ngoài, nhưng nếu đυ.ng phải người Thiên Cơ Lâu, chỉ sợ họ sẽ bị liên lụy.
“Các ngươi…… Muốn đến thành trì nào?”
Lê Yên Thanh chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người. Nhìn hai người ngồi trái, phải hai bên, thành công nhận được hai ánh mắt bối rối.
Lê Yên Thanh nghĩ không thể dựa vào hai tên phế vật không đáng tin này được.
Vì thế cô căng da đầu nói: “Dịch đại ca, huynh định đến nơi nào? Nếu không ngại thì dẫn bọn ta theo ~ bọn ta bảo đảm sẽ không gây phiền toái cho huynh!”
Dịch Thanh thật ra không ngại, dù sao thì ba người này cũng cứu mạng hắn, dẫn bọn họ ra ngoài là chuyện đương nhiên. Chẳng qua……
“Ta muốn đến tiêu cục thành Nam Minh hội báo, nếu mọi người nguyện ý, vậy chúng ta đi thành Nam Minh được chứ?”
Đương nhiên nơi mà Dịch Thanh muốn đến không phải là tiêu cục thành Nam Minh, nhưng hắn và bằng hữu đã hẹn gặp nhau ở thành Nam Minh.
Mấy người Lê Yên Thanh tất nhiên không biết thành Nam Minh, dù sao bọn họ cũng không có bản đồ trò chơi.
Bọn họ còn nhớ Dịch Thanh là một người đáng thương bị cướp tiêu, hiện tại Dịch đại ca đáng thương phải phụng mệnh trở về tiêu cục là chuyện bình thường.
Vì thế đồng loạt gật đầu: “Vâng, Dịch đại ca, không sao cả, cứ đến Nam Minh Thành đi!”
Dịch Thanh nghe từng tiếng gọi Dịch đại ca, cảm thấy cả người nổi gai ốc.
Hắn từ khi sinh ra bị cha mẹ gọi là tang môn tinh, bị sư phó mắng là súc sinh, bị vong hồn dưới lưỡi dao của mình kêu là chó săn.
Sau lại trở thành sát thủ ở Thiên Cơ lâu, bị lâu chủ dùng giọng sai sử như chó mèo, cũng từng là thủ lĩnh được thủ hạ dưới trướng kêu bằng ngữ khí kính trọng.
Chỉ là chưa từng có ai như ba người trước mắt này. Trong ngữ khí không có căm hận, cũng chẳng có khen tặng. Chỉ có một lòng ngưỡng mộ.
Vì sao lại ngưỡng mộ?
Dịch Thanh có chút mờ mịt, sau đó nghĩ tới mấy câu cảm thán vừa rồi của Hứa Mộng chỉ vì hắn bắt được ba con thỏ.
Dịch Thanh:……
Dịch Thanh nhìn ánh mắt lấp lánh của ba người trước mắt, miễn cưỡng nói: “Cứ gọi ta Dịch Thanh, không cần kêu đại ca.”
Lê Yên Thanh chớp mắt: “Hả? Ồ, được thôi ~”
Lâm Vận Lạc gật đầu: “Được rồi Dịch Thanh, không thành vấn đề Dịch Thanh!”
Hứa Mộng nhìn hắn: “Đây là cao thủ bình dị gần gũi sao? Tạ hạ bái phục, bái phục!”
……
Dịch Thanh trầm mặc.