Chương 29: Chủ... Chủ nhân nói... Không được dừng lại
"Côn... Dừng lại... Người đàn ông đó đã đi rồi..." Cảm thấy có lẽ Nghiêm Hi sẽ không quay trở lại, Phương Dật Luân mới cố gắng hết sức áp chế tìиɧ ɖu͙© nhỏ giọng nói với Côn. Không khó để nhận ra sau một thời gian dài quan hệ tìиɧ ɖu͙© Côn cũng phải nhẫn nhịn rất vất vả, Phương Dật Luân bị đâm vào từng cái, cơ thể đã không chịu nổi từ lâu rồi, chỉ có thể khép hờ hai mắt gian nan vặn vẹo thân thể.
Phương Dật Côn chần chờ một chút, nhưng không dừng lại: "Chủ... Chủ nhân nói... Không được dừng lại..." Mặt cậu bé đỏ lên, vẻ mặt không biết làm sao nói với Phương Dật Luân nói. Mặc dù dươиɠ ѵậŧ của mình đau nhức không ngừng từ lâu, nhưng nếu như không có sự đồng ý của Nghiêm Hi , cho dù là một giọt cũng không được bắn ra, Nghiêm Hi vừa mới củng cố hiệu quả của thuật thôi miên, cậu bé không thể nào làm trái ý muốn của chủ nhân, cho dù đó là yêu cầu của anh trai.
"Côn... Em… Rốt cuộc em làm sao vậy? Hắn làm cái gì... A... Nhẹ một chút... Làm cái gì... Với em thế...?" Mặc dù dươиɠ ѵậŧ của Phương Dật Côn không dài bằng Nghiêm Hi , nhưng chỉ cần dùng sức cắm vào sâu, cũng có thể đâm đến cổ tử ©υиɠ của mình. Vừa rồi đỉnh một cái quả thật đã làm Phương Dật Luân giật mình. Thật sự rất khó hiểu, vì sao Côn lại nghe lời Nghiêm Hi đến thế. Phương Dật Luân cắn răng kiên trì, kiềm chế nhìn Phương Dật Côn.
"Chủ nhân nói... Côn làm như thế này... Anh trai sẽ rất thoải mái ... Côn muốn anh trai thoải mái..." Trong mắt Phương Dật Côn vẫn còn đυ.c ngầu. Lúc này ý chí của chủ nhân chôn sâu trong đầu Phương Dật Côn, ý chí tự chủ của cậu bé đã ngủ say, hiện tại mình chỉ là một cỗ máy cᏂị©Ꮒ anh trai, cho dù dươиɠ ѵậŧ đã sung huyết gần mười hai giờ, rõ ràng cơ quan thần kinh đã trở nên chậm chạp, sau đó còn đi đôi với từng trận đau đớn, điều này cũng không thể làm cho ý chí của cậu bé dừng lại, phục tùng là hai chữ đã như một mầm cây, vững vàng cắm sâu vào nội tâm cậu.
"Côn... Không được... Anh là anh trai em... Rõ ràng em đã thấy..." Phương Dật Luân gấp gáp muốn khóc lên, em trai đã hoàn toàn nghe không lọt lời mình nói, toàn tâm toàn ý làm việc dựa trên yêu cầu của Nghiêm Hi , thân dưới bị ma sát rất đau, nhưng cơ thể đau đớn cũng không bằng sự đau đớn trong lòng.
"Anh trai... Anh trai..." Phương Dật Côn không trả lời Phương Dật Luân nữa, thân dưới tiếp tục ra sức, không ngừng cắm vào chỗ sâu. Cơ thể Phương Dật Luân bị trói buộc, gian nan chịu đựng cảnh lσạи ɭυâи, giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, rốt cục, dưới sự thao túng không ngừng kiên trì đến gần hai giờ của Phương Dật Côn, cơ thể Phương Dật Luân rốt cục cũng đạt tới cực hạn. Cuối cùng, Phương Dật Luân đã ngất đi.
Phương Dật Côn chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như thế, hình như anh trai đã không còn tri giác, theo sức lực của mình đong đưa từng cái một, cuối cùng thể lực của mình cũng đến cực hạn... Nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để mình giữ được sự tỉnh táo, thể xác đã chết lặng, sở dĩ còn có thể luật động hoàn toàn là nhờ vào ý chí trong cơ thể.
Cuối cùng Phương Dật Côn cũng nghe thấy tiếng cửa lớn vang lên, sau đó Nghiêm Hi xuất hiện trước mắt mình: "Chủ... Chủ nhân... Tôi…” Còn chưa nói xong tầm mắt đã tối sầm rồi ngã lên cơ thể Phương Dật Luân.
Nhìn hai người mất đi tri giác, Nghiêm Hi cảm thán Phương Dật Côn vậy mà lại kiên trì đến thế. Nhẹ nhàng ôm Lấy Phương Dật Côn, đặt ở trên giường lớn, bấm công tắc thiết bị trong tay, một luồng dịch tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn không ngừng chảy ra khỏi niệu đạo. Một bên cởi bỏ trói buộc trên người Phương Dật Luân, cơ thể cậu bé đã bị dây da siết thành vết máu tím tái, bị trói buộc thời gian dài khiến cho tay chân cậu bé sưng lên.
Nghiêm Hi cầm một ít thuốc mỡ đặc chế bôi lên dươиɠ ѵậŧ của Phương Dật Côn, lại đổi sang một tuýp thuốc mỡ khác, tách hoa huyệt phía dưới đã sưng đỏ của Phương Dật Luân ra, cửa huyệt mở rộng, mị nhục bên trong giống như một bông hoa nhỏ nở rộ. Gần như có thể nhìn thấy trên vách tường bên trong có chút tơ máu, cũng khó trách, cắm vào rút ra trong thời gian dài như vậy cho dù là ai cũng không thể kiên trì nổi.
Nghiêm Hi vắt một ít thuốc mỡ lên ngón tay, ngón tay chuyển động qua lại ở trong hoa huyệt để bôi thuốc cho anh. Cơ thể cậu bé không có một chút phản ứng nào, nhất định là đã hôn mê sâu, Nghiêm Hi dùng một cái ga trải giường lớn quấn lấy cơ thể Phương Dật Luân, một tay lấy điện thoại ra.
"Giúp tôi chuẩn bị lịch phẫu thuật ngày mai, gọi người tới đây mang Côn về nghỉ ngơi." Sau một câu đơn giản, hắn cúp máy. Nghiêm Hi ôm Phương Dật Luân rời khỏi phòng điều giáo, để lại Phương Dật Côn trên giường lớn.
Nội dung chương tiếp theo:
Không sai, Nghiêm Hi đã cải tạo cơ thể của Phương Dật Luân, trong hạt đậu nhỏ non nớt mẫn cảm cấy một loại vật thể giống như silicone, làm cho kích thước của hạt đậu nhỏ nhìn qua giống như một ngón tay cái. Lớp da bị kéo ra tối đa, cơ quan vốn ẩn nấp bên trong cơ thể cứ như vậy mà lộ ra bên ngoài.