“Ý cậu là sao?” Linh Đang chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Cấm Ngôn đang chảy mồ hôi đầy đầu. Đúng là rất kỳ quặc, dù hắn ta có kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế nào, Cấm Ngôn cũng có thể chịu đựng không bắn ra. Dù Cấm Ngôn có lực nhẫn nại tốt đến mấy, nhưng như thế này cũng hơi quá rồi.
“Thứ nhất, Viêm Đế đặt thiết bị hạn chế ở ống dẫn tinh của tôi, không phải tôi không muốn bắn mà là hoàn toàn không thể bắn tinh được. Thứ hai, ở phía sau của tôi có mang khóa mật mã, cậu không thể xâm phạm cơ thể của tôi được đâu. Thứ ba, tôi với Viêm Đế đã có giao ước là chỉ cần mẹ tôi vẫn còn trên đời một ngày thì tôi sẽ không thể rời khỏi anh ta. Viêm Đế đã luôn chăm sóc mẹ tôi từ khi tôi chín tuổi, bây giờ cậu muốn tôi rời khỏi Viêm Đế, cậu muốn tôi làm người nói mà không giữ lời sao?” Cuối cùng Cấm Ngôn cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, chẳng lẽ Linh Đang không thể cảm nhận được nỗi khổ tâm riêng của hắn à? Rốt cuộc thì người đàn ông này không tinh tế tới mức nào chứ? Đây là lần đầu tiên Cấm Ngôn phải nói nhiều như vậy, hơn nữa là gào lên chứ chẳng phải nói. Trong ánh mắt hắn lộ ra sự đau khổ. Đúng vậy, cơ thể của hắn bị Viêm Đế khống chế, có muốn chạy trốn cũng không thoát được, huống chi một người tuân thủ lời hứa như Cấm Ngôn cũng sẽ không chạy trốn.
Linh Đang chỉ cảm thấy mình như đờ ra ngay tại chỗ, Cấm Ngôn chưa từng nói nhiều như vậy, khi người ta đang tức giận thì không thể hiểu hết được những lời này. Toàn bộ không khí trong phòng như đông lại, im lặng khoảng vài phút, Linh Đang chậm rãi buông đôi tay Cấm Ngôn ra, động tác của hắn ta cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp. Trong mắt Linh Đang mang theo sự hối hận và không nỡ, trong lòng hắn ta ngập tràn suy nghĩ muốn bảo vệ Cấm Ngôn.
“Ngôn… Xin lỗi… Tôi đã quá ngu ngốc… Tại sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn? Tôi sai rồi… Xin lỗi… Xin lỗi…” Cơ thể Linh Đang run lên bần bật, cái ôm ghì chặt đó khiến cho người ta không thể thở được. Tuy nhiên, Cấm Ngôn lại không đẩy Linh Đang ra mà lựa chọn im lặng.
“Tôi… Để tôi bôi thuốc giúp cậu, đây là thuốc mới tôi vừa nghiên cứu và điều chế cho cậu, không cần dùng đến 1000cc, 800 là đủ rồi.” Mỗi ngày đều nhìn thấy vẻ mặt của Cấm Ngôn khi phải rửa bàng quang, Linh Đang cảm thấy mình nên làm điều gì đó cho Cấm Ngôn. Thế nên hắn ta mới tạo ra nước thuốc rửa sạch phiên bản cải tiến dựa vào Phong Dục. Tuy trong lúc điều giáo nô ɭệ, hắn ta cũng sẽ dùng đến 1000cc, thậm chí là tùy từng người sẽ khác nhau, có đôi khi còn lên tới 1200cc. Nhưng hắn ta không biết vì sao mà bất kể tâm trạng gì của Cấm Ngôn cũng đều có thể tác động đến hắn ta. Linh Đang buông cơ thể Cấm Ngôn ra, nhìn cậu nhỏ đang từ từ mềm xuống.
Cấm Ngôn rũ mắt xuống, biểu cảm rất xinh đẹp. Hắn nhìn Linh Đang nhẹ tay vạch lỗ tiểu của mình ra, tay khác thì cầm lấy ống dẫn rồi thêm một ít thuốc bôi trơn, hắn ta đang nhìn hắn với vẻ không đành lòng. Cấm Ngôn lại chỉ nhíu nhíu mày, mím môi không nói gì cả.
“Kiên nhẫn một chút nhé, tôi sẽ cố gắng làm nhanh thôi.” Cực kỳ nhanh tay, Linh Đang nhanh chóng đẩy ống dẫn sâu vào trong. Bởi vì có thuốc bôi trơn nên khi tiến vào cũng không có quá nhiều đau đớn. Cấm Ngôn hờ hững khép hai mắt lại nhìn ống dẫn được đẩy vào.
Tay nghề của Linh Đang rất thành thạo, cho nên rất nhanh sau đó ống dẫn đã thâm nhập vào bàng quang: “Tôi sắp bắt đầu rồi, thuốc mới có thể sẽ gây ra một chút phản ứng, nếu cậu không chịu được thì nói cho tôi biết.” Linh Đang nói cực kỳ dịu dàng, hắn ta quay đầu nhìn Cấm Ngôn, trong lời nói còn ẩn chứa chút đau lòng.
“Phản ứng gì?” Không thể nhìn ra được trên mặt Cấm Ngôn có cảm xúc gì, giọng điệu của hắn cũng vô cùng bình tĩnh. Nhưng Cấm Ngôn biết rõ rằng không thể xem nhẹ phản ứng mà Linh Đang nói đến.
“Thuốc giải cuối cùng của Phong Dục là phải lấy máu ở chỗ đau. Tôi đã nghiên cứu rồi, nếu dùng loại nước thuốc như nhau, không nói đến chuyện mất thời gian thì bàng quang còn phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều lần nữa, hiệu quả vừa chậm lại còn kém.” Linh Đang thẳng người dậy rồi thử điều chỉnh phần phía trên của ống dẫn trong tay, trông nó như cái bơm của ống truyền dịch vậy. Sau đó, hắn ta dừng một chút rồi nói: “Loại thuốc lần này tôi điều chế dùng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ mao mạch trên vách bàng quang, ép vách bàng quang chảy ra lượng máu nhỏ. Thế nên nếu hiệu quả tốt thì lần này sẽ là lần cuối cùng mà cậu phải rửa bàng quang. Để tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, tôi đã thêm vào một lượng thuốc kháng viêm lớn.” Thấy Cấm Ngôn không nói gì, Linh Đang lại nói tiếp: “Nếu Ngôn cảm thấy dùng phương pháp lúc trước vẫn tốt hơn, tôi sẽ lập tức đi đổi thuốc khác.”
“Không cần đâu, bắt đầu đi.” Cấm Ngôn hơi cụp mắt xuống, có thể thấy hàng lông mi dài của hắn đang run lên. Không phải Cấm Ngôn không biết rằng cơn đau này không như cơn đau bình thường. Linh Đang cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn mà thôi, chắc chắn hắn ta cũng muốn đau ngắn còn hơn đau dài. Cấm Ngôn ngẩn ra một giây rồi chậm rãi ngước mắt lên: “Trói tôi chặt vào.” Cấm Ngôn biết, nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài thì khi cơ thể phản kháng theo bản năng, chắc chắn sẽ không tốt.