Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 19

Cảm ơn bạn Tiểu Ya Ya đã đề cử cho truyện nha ❤️❤️

========================================================

Đã đến lúc đi thăm Phương Dật Côn rồi, không thể coi thường cách điều giáo của Linh Đang được, phá hủy nhân cách cũng không phải là điều mà hắn muốn.

Nghiêm Hi quay về phòng điều giáo của mình: “Mang nô ɭệ Linh Đang đang điều giáo tới đây.” Cúp điện thoại, hắn thả lỏng cơ thể dựa người vào sô pha rồi từ từ nhắm hai mắt lại. Hừ… Tôi không hiểu về tình yêu ư? Đúng là tôi không hiểu tình yêu là gì thật, nhưng ở trên thế giới này tình yêu có hữu dụng bằng lợi ích không? Chỉ cần có tiền, có quyền thì tình yêu cũng sẽ trở nên tầm thường thôi. Lời mà Linh Đang nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn. Đúng vậy, có không biết bao nhiêu người muốn yêu một người như Viêm Đế. Tuy nhiên, làm sao một Nghiêm Hi đã quen sống trong cảnh ngươi lừa ta gạt lại có thể dễ dàng tin tưởng cái gọi là tình yêu của người khác đây?

Khoảng mười lăm phút sau, cửa vang lên tiếng gõ: “Vào đi.” Nghiêm Hi chậm rãi ngước mắt nhìn thư ký kiêm trợ lý của mình đẩy cửa bước vào.

“Người đã được mang tới.” Khải Tư cung kính nói. Khải Tư là em họ cùng lớn lên từ nhỏ với Nghiêm Hi. Nghiêm Hi là con trưởng dòng chính, còn Khải Tư chỉ là con thứ của một chi nhỏ. Khi còn bé, Nghiêm Hi không hề xa lánh Khải Tư vì cậu ta là con của chi thứ mà thậm chí hai người còn cực kỳ thân thiết với nhau. Mặt khác, khi Khải Tư bị những đứa trẻ khác của dòng chính bắt nạt thì Nghiêm Hi luôn là người đứng ra bênh vực Khải Tư. Khải Tư rất thông minh, hơn nữa còn là người bày mưu tính kế giúp Nghiêm Hi tranh đoạt tài sản gia tộc. Cậu ta là người mà Nghiêm Hi tin tưởng nhất.

“Ừ.” Nghiêm Hi vẫn nhắm mắt và dựa người về phía sau.

“Anh mệt lắm hả? Cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, hay là để em điều giáo giúp anh nhé? Nhận từ chỗ Linh Đang về thì điều giáo cũng không khó lắm.” Khải Tư xách Phương Dật Côn tới trước mặt Nghiêm Hi.

“Không cần thiết. Anh định nhận hai anh em này, sắp tới anh sẽ ở lại Dạ Sủng một thời gian, chuyện ở công ty thì cậu tự thu xếp nhé.” Nghiêm Hi thở dài rồi ngồi dậy nhìn Khải Tư. Hắn tiện thể nhìn kỹ Phương Dật Côn đang đứng ở một bên, đứa bé này giống anh trai mình như đúc. Trừ ánh mắt mang theo chút non nớt ngây thơ ra thì còn lại cũng không có khác biệt gì cho lắm.

“Như vậy cũng được… Thời gian vừa qua trong giới bất động sản có biến động lớn như vậy, Hi cũng đã rất vất vả rồi. Nếu có yêu cầu gì thì anh có thể gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào.” Khải Tư suy nghĩ một lát rồi nói. Khải Tư luôn nghe theo lời Nghiêm Hi, hai tháng nay trong giới bất động sản xuất hiện công ty lừa đảo khiến nhiều thương gia bất động sản bị ảnh hưởng. Phương Hoài Nhâm cũng là một trong số những nạn nhân của đợt lừa đảo này, ngay cả công ty của Nghiêm Hi cũng bị liên lụy. Mấy ngày nay mới vất vả ổn định tình thế, nếu Nghiêm Hi muốn ở lại dạy dỗ nô ɭệ vài ngày thì cậu ta đành phải cáng đáng chuyện công ty vậy.

“Nói một chút về tình huống của cậu ta đi.” Nghiêm Hi hất cằm nhìn về phía Phương Dật Côn.

“Phương Dật Côn, tình trạng gia tộc của cậu ta thì anh cũng đã biết rồi đó. Có điều là sức khỏe đứa bé này hơi kém, có tiền sử bị suyễn và bệnh tim. Cậu ta có dùng một chút thuốc đặc trị cho suyễn ở chỗ của Linh Đang, hiệu quả khá tốt. Hiện tại thì bệnh suyễn không hay phát tác nữa mà chỉ thỉnh thoảng thôi. Ngoài ra, em nghe nói Linh Đang có thôi miên cậu ta.” Kể hết mọi chuyện cho Nghiêm Hi nghe, Khải Tư dừng một chút mới nói tiếp: “Cũng coi như đủ tiêu chuẩn trở thành nô ɭệ.”

“Hừ… Linh Đang quả thật rất tài.” Nghiêm Hi nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng. Để có thể biến một người thành nô ɭệ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thôi miên quả thật là phương pháp tốt nhất. Có điều không biết nội dung thôi miên là gì, có vẻ như hắn phải thôi miên cậu lại một lần nữa. “Được rồi, anh biết rồi.” Nghiêm Hi bình tĩnh nói.

Sau đó, Khải Tư có dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi phòng, để Phương Dật Côn ở lại.

“Trông tôi đáng sợ lắm à?” Thấy Phương Dật Côn vẫn đang đứng run rẩy ở một bên, Nghiêm Hi bèn hỏi. Hắn nhìn bao da màu đen trên cổ tay cổ chân thiếu niên rồi lại nhìn thân trên trần trụi của cậu. Trước ngực cậu có đeo hai dây da màu đen song song nhau, thân dưới bị bọc bởi đai trinh tiết, hoàn toàn là cách ăn mặc của một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.

“Tôi… tôi không biết anh là ai…” Phương Dật Côn khúm núm đáp, người đàn ông đẹp trai trước mắt này tỏa ra một loại áp lực vô hình. Áp lực này khiến Phương Dật Côn cảm thấy căng thẳng.

“Lại đây.” Nghiêm Hi nhẹ giọng nói rồi vẫy tay với thiếu niên trước mặt. Khi thấy thiếu niên vẫn đang do dự không biết nên làm như thế nào, hắn hơi đanh giọng lại: “Nhanh lên.”