Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 17

Nghiêm Hi ở chỗ của Phương Dật Luân khoảng hai tiếng, nhìn đồng hồ có lẽ bây giờ Cấm Ngôn đã sắp chịu hết nổi rồi. Nếu không xử lý dược hiệu của Phong Dục thì e là dươиɠ ѵậŧ của Cấm Ngôn sẽ hỏng mất, Nghiêm Hi vội bước về phòng nghỉ.

Mở cửa ra, hắn thấy tay Cấm Ngôn vẫn bị cột trên giá sắt, toàn thân bủn rủn nhờ cổ tay đỡ lấy sức nặng toàn thân. Nếu không phải ngực hắn vẫn phập phồng lên xuống thì trông có vẻ như đã chết. Dươиɠ ѵậŧ vẫn đứng thẳng nhưng đã chuyển sang màu tím đen.

"Đã tự kiểm điểm lại mình chưa?" Nghiêm Hi nâng cằm Cấm Ngôn lên, nhìn Cấm Ngôn đã dần hôn mê, khóe miệng chảy ra chút bọt trắng, Nghiêm Hi lắc lắc đầu Cấm Ngôn.

"Chủ… Nhân… Ngôn… Biết lỗi rồi." Cấm Ngôn từ từ mở mắt ra, hắn mơ màng thấy có người đứng trước mặt, không cần nhìn mà nghe giọng thôi cũng biết Viêm Đế đã về. Cơn đau ở thân dưới đã tê liệt, chuyển sang nhói như bị kim chích. Điều giáo sư cũng là người, có lẽ người bị kìm hãm du͙© vọиɠ tra tấn suốt thời gian dài như vậy chỉ có mình Cấm Ngôn. Thời gian dài như vậy đã đủ để phá huỷ ý chí của bất kỳ người nào, Cấm Ngôn biết nếu muốn được giải thoát thì không được cãi lệnh của Viêm Đế.

"Ừ." Nghiêm Hi hừ lạnh, nếu đã xin hàng thì Nghiêm Hi không muốn làm khó Cấm Ngôn nữa, hắn cởi vòng trói trên cậu nhỏ của Cấm Ngôn. Khoảnh khắc hắn cởi nó ra, một dòng chất lỏng trong suốt dính nhớp cũng chảy ra. Xem ra Cấm Ngôn đã ở trong trạng thái không còn khống chế được nữa, 100ml nước thuốc chảy xuống đất.

"Ưm… A… Ư…" Cấm Ngôn thở dốc, giọng hơi run. Hắn nhíu mày, khi Phong Dục lướt qua niệu đạo hắn, vách thịt ở niệu đạo đau đớn bỏng rát như bị lửa đốt làm Cấm Ngôn run rẩy.

"Tôi sẽ giữ hai anh em nhà họ Phương lại. Cậu đừng nói gì, đúng là cậu anh trai kia thú vị lắm." Nghiêm Hi thảnh thơi vuốt ve lên xuống dươиɠ ѵậŧ Cấm Ngôn, mỗi lần tuốt là Cấm Ngôn lại cắn răng run rẩy.

"Từ nay trở đi họ là nô ɭệ đặc biệt của tôi, Ngôn… Cậu có ý kiến gì không?" Lúc Nghiêm Hi gọi Cấm Ngôn, hắn cố tình kéo dài âm cuối, ngẩng đầu nhìn Cấm Ngôn."

"Không… Không có… Thưa chủ nhân…" Cấm Ngôn gắng gượng ngẩng đầu, mồ hôi làm tóc trên trán hắn bết lại. Cấm Ngôn là người thông minh, nếu lúc này mà làm Viêm Đế không vui thì người chịu xui sẽ là chính bản thân hắn.

Nghiêm Hi cười hài lòng nhìn Cấm Ngôn, hắn móc chiếc điều khiển từ xa giống chìa khoá ô tô trong túi quần ra. Nó chỉ có một cái nút, Nghiêm Hi nhấn nút rồi lại tuốt cậu nhỏ của Cấm Ngôn vài cái, thoáng chốc Cấm Ngôn lại bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Dù hắn đã bắn nhưng dươиɠ ѵậŧ vẫn sưng to chứ hoàn toàn không có dấu hiệu mềm xuống.

"Công dụng của Phong Dục… Đúng là không thể xem thường." Nghiêm Hi lấy cốc thủ da^ʍ loại chặt khít rồi đeo lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ Cấm Ngôn.

"Nếu đã hai tháng chưa bắn thì nhân cơ hội này bắn thêm vài lần, dù gì lát nữa cũng phải chịu khổ một lúc, chi bằng thoải mái trước đã... Cậu xem, tôi lúc nào cũng dịu dàng với cậu hết." Nghiêm Hi cười như không cười nhìn Cấm Ngôn, sau đó nghiêng đầu hôn lên môi Cấm Ngôn.

"Ưm… A… Ha… Ư…" Khi thân dưới hắn run lên, Cấm Ngôn cũng tránh khỏi môi Nghiêm Hi. Hắn ngửa đầu ra sau, cốc an ủi ra sức rung lên khiến cho Cấm Ngôn bắn ra lần thứ hai ngay, lần thứ ba, đến khi bắn lần thứ tư Nghiêm Hi mới bóp hai hòn trứng của Cấm Ngôn. Cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong đã ít hơn trước nhiều, hắn chuyển sang sờ lỗ hậu rồi từ từ rút gậy rung ở tuyến tiền liệt ra. Lúc rút gậy rung ra, một luồng dịch nhầy trong suốt chảy ra, có lẽ là thuốc kí©ɧ ɖụ© bôi trong hậu môn hắn.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Nghiêm Hi gỡ cốc thủ da^ʍ xuống, hắn nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn đứng thẳng như cũ, tay cầm dao phẫu thuật quơ trước mặt Cấm Ngôn.

"Chủ nhân… Đừng… Đừng mà…" Cấm Ngôn nói bằng giọng yếu ớt. Rạch dao lên dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm nhất là hình phạt đau đớn mà không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được, dù có là điều giáo sư cũng vậy.

"Đừng bướng, cậu biết tôi đang muốn tốt cho cậu mà đúng không?" Đúng vậy, nếu cứ mặc kệ thì công dụng của Phong Dục sẽ không biến mất, không ai có thể chịu được sự tra tấn này cả. Đã từng có người lờ đi công dụng của Phong Dục, kết quả cuối cùng là phát điên. Nghiêm Hi nhìn Cấm Ngôn bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Cấm Ngôn biết ý Nghiêm Hi, ánh mắt hắn hơi hốt hoảng, cuối cùng cắn môi dưới, bất lực nhắm mắt nghiêng đầu.

Xem ra Cấm Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Nghiêm Hi chuẩn bị một ít đồ cần thiết để cầm máu rồi đeo bao tay đi về phía Cấm Ngôn: "Đừng nhắm mắt, nhìn!" Nghiêm Hi nói bằng giọng ra lệnh.

"Xin chủ nhân… Cho tôi… Ít thuốc…" Cấm Ngôn từ từ mở mắt ra nhìn Nghiêm Hi đang đeo băng cầm máu lên dươиɠ ѵậŧ mình, nói với hắn bằng thái độ cung kính. Bình thường thì khi dùng Phong Dục với nô ɭệ, điều giáo sư sẽ dùng thêm một lượng morphine nhất định, Cấm Ngôn đang nhắc nhở Nghiêm Hi.

"Ngôn đâu phải người bình thường, sao có thể dùng phương pháp bình thường được chứ?" Nghiêm Hi nói với giọng như đang tán gẫu bình thường, vừa nói hắn vừa khử trùng cho dươиɠ ѵậŧ màu tím đen.

"Không đủ đau thì sao làm cậu nhớ rõ lỗi lầm này được." Thái độ Nghiêm Hi chợt thay đổi, hắn nheo mắt nhìn Cấm Ngôn bằng ánh mắt khinh thường, tay này nắm lấy cậu nhỏ của Cấm Ngôn, tay còn lại cầm dao phẫu thuật rạch một hình tròn trên qυყ đầυ Cấm Ngôn. Hắn rất nhẹ tay, có điều đã rạch lớp biểu bì nên máu đen lập tức trào ra."

"A…" Cơn đau thấu xương truyền đến, giống như toàn bộ tế bào đang cảm nhận cơn đau dưới háng. Hắn cố mở mắt ra thì thấy máu bầm màu đen dính nhớp đang chảy ra từ dươиɠ ѵậŧ mình, sàn nhà bừa bộn, Cấm Ngôn cắn chặt hàm răng đang run lập cập, cố nén cơn đau kịch liệt mà người thường không chịu đựng nổi.

Dươиɠ ѵậŧ Cấm Ngôn từ từ mềm xuống, cuối cùng ngoan ngoãn rũ xuống giữa hai chân, vết thương vẫn đang chảy máu, dưới đất là thuốc Phong Dục trộn lẫn với máu đen. Nghiêm Hi dùng bông gòn khử trùng cho vết thương rồi quấn băng gạc: "Có phải cậu thấy lạ lắm không? Chỉ có sáu người biết chuyện của hai anh em nhà họ Phương, Linh Đang, cậu và bốn sủng vật của cậu." Sau khi Nghiêm Hi băng bó xong thì ngẩng đầu nhìn Cấm Ngôn đang đổ mồ hôi sắp ngất xỉu.