"Tôi… Tôi không có chủ nhân… Cũng không biết anh ta tên gì…" Phương Dật Luân vừa giận dữ vừa hơi có ý nhõng nhẽo mà trả lời hắn.
"Để tôi nói cậu nghe… Cậu ta tên Cấm Ngôn, mà Cấm Ngôn là… đồ chơi của tôi." Nghiêm Hi nheo mắt, hắn từ từ đứng thẳng lên nhìn Phương Dật Luân đang ngây người. Khoảng chừng năm giây sau, anh mới sực tỉnh hoảng hốt muốn chạy trốn, ánh mắt đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Trời ơi… Người đàn ông này không phải thiên thần do thượng đế sai tới mà là ác quỷ do Satan gửi đến. Cấm Ngôn đã đáng sợ lắm rồi, nếu người đàn ông này là chủ nhân của hắn thì thủ đoạn sẽ ác liệt đến nhường nào cơ chứ. Phương Dật Luân túm lấy bàn tay đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, muốn kéo nó ra nhưng cuối cùng lại bị hắn dồn đến chân tường.
"Haiz… Nhìn tôi." Gương mặt Nghiêm Hi toát lên sự tà ác gợi cảm, tiếng thở dài làm Phương Dật Luân bình tĩnh lại. Hắn dựa sát vào chàng trai đang hoảng hốt, giọng nói như bùa chú mê hoặc lòng người luẩn quẩn bên tai Phương Dật Luân.
Hắn đè sát người anh nên anh không thể động đậy được. Anh chỉ có thể ngừng giãy dụa, người run lẩy bẩy cau mày nhìn thẳng vào đôi mắt đen như đầm sâu ấy.
"Chậc chậc chậc… Tội nghiệp quá. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này." Nghiêm Hi khẽ lắc đầu, mặt ra vẻ vô tội nhưng tay lại không ngừng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của anh.
"Không… Đừng…" Phương Dật Luân đau khổ nhắm mắt lại, hai tay đặt trước ngực hắn, anh cố gắng muốn đẩy hắn ta nhưng kɧoáı ©ảʍ chỗ dươиɠ ѵậŧ lại cướp đi sức lực toàn thân. Dươиɠ ѵậŧ cực kỳ mẫn cảm, dưới động tác chuyên nghiệp của hắn, thoáng chốc anh đã bắn ra.
"Đừng hả? Nhưng tôi thấy cơ thể cậu lại đang muốn lắm đấy." Nghiêm Hi bỏ tay ra, hắn cúi đầu nhìn chất dịch trắng dinh dính trong tay mình. Hắn nhìn sang Phương Dật Luân bủn rủn ngồi dưới đất, có thể thấy rõ chất lỏng trong suốt đang chảy dọc theo bắp đùi trong. Nghiêm Hi bế anh đặt lên chiếc ghế giống ghế khám phụ khoa.
"Đừng… Thả tôi ra… Thả ra… Chết tiệt… Đừng mà…" Phương Dật Luân nhìn đôi tay bị cố định hai bên đầu ghế, ngay sau đó, hai chân anh bị cố định bên hông ghế, đầu gối và cổ chân cũng bị bọc bao da nên không thể nhúc nhích. Dù có giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng gì, sức lực chênh lệch quá nhiều. Với Phương Dật Luân mà nói, Nghiêm Hi như một ngọn núi lớn, sự phản kháng của anh quá yếu đuối và nhỏ bé.
"Thả cậu ra? Được thôi…" Mặc dù Nghiêm Hi biết Phương Dật Luân là người song tính, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn hơi bất ngờ. Tuy nhiên, cuộc tranh giành gay gắt trong gia tộc suốt một thời gian dài đã đào tạo hắn thành một người bình tĩnh gặp chuyện gì cũng không sợ hãi.
Hắn xoa nắn đoá hoa hồng phấn bên dưới của Phương Dật Luân, cực kỳ bình tĩnh nói: "Tôi đang nghĩ… Tôi có nên đi xem cậu em trai ngoan ngoãn của cậu trước không. Hả? Cậu nói xem nào?" Tạm dừng một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Phương Dật Luân. Từ nét mặt có thể nhận thấy anh đang tự đấu tranh, khoảng chừng nửa phút, anh mới từ từ thả lòng tay chân đang cứng đờ ra của mình.
"Không… Xin… Xin hãy tha cho Dật Côn…" Hai má đỏ ửng, Phương Dật Luân run rẩy nói. Nơi riêng tư bị hắn xoa nắn càng ướŧ áŧ hơn, cảm giác tê dại nơi thân dưới còn khó chịu hơn đợt lêи đỉиɦ lúc trước. Anh cảm nhận được dâʍ ɖị©ɧ của lỗ huyệt đang chảy ra đùi rồi nhiễu xuống đất, bên trong run nhẹ như đang khát vọng gì đó.
"Nhưng cậu không chịu mà, cũng chỉ có thể để em cậu chịu thiệt thôi." Nghiêm Hi rút tay về, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ. Hắn chỉnh lại quần áo, không thèm nhìn Phương Dật Luân nữa mà đi về phía cửa.
"Tôi… Tôi đồng ý…" Trông thấy hắn đang định mở cửa, Phương Dật Luân cắn răng nhắm mắt bất lực, ngồi trên chiếc ghế đáng xấu hổ này. Cuối cùng Phương Dật Luân vẫn mở miệng nói với người đàn ông chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Ngoan từ sớm thì có phải tốt hơn không." Nghiêm Hi cười với vẻ lịch thiệp quay lại. Hắn bước đến chỗ anh, nhìn Phương Dật Luân đang quay đầu sang chỗ khác, mắt nhắm nghiền và cắn chặt môi dưới.
"Miễn cưỡng quá vậy… Tôi đổi người cũng được mà." Đây là thú vui của Nghiêm Hi, rõ ràng Phương Dật Luân không hề muốn nhưng hắn lại bắt anh phải ra vẻ sẵn lòng. Hắn tiếp tục ra vẻ định rời đi.
"Chủ… Chủ nhân?" Thấy hắn định đi tiếp, Phương Dật Luân mở mắt ra gọi thử. Hắn lập tức đứng lại, quay đầu nhìn với vẻ mặt nghi ngờ. Nghe nói Cấm Ngôn đã điều giáo sáu ngày rồi nhưng anh vẫn chưa hề mở miệng gọi chủ nhân lần nào cả, Nghiêm Hi âm thầm cười đắc chí.
"Tôi đồng ý thật mà…" Lần này, anh cúi đầu xuống cố trốn khỏi ánh mắt của hắn, khoé mắt thấy hắn nhàn nhã quay trở lại và đứng bên cạnh mình, Phương Dật Luân vội vùi đầu vào hõm vai.
"Lúc này phải nói xin chủ nhân hãy điều giáo cơ thể dâʍ đãиɠ của em." Hắn tươi cười, nhìn mặt anh đỏ như quả hồng chín mọng, Nghiêm Hi hài lòng vuốt ve phần giữa hai chân anh, tay kia tiếp tục xoa nắn hoa hạch nơi thân dưới.
"Xin… Chủ nhân… Điều giáo… Cơ thể dâʍ đãиɠ… Của em." Lúc này Phương Dật Luân chỉ muốn đào hố chui xuống mà thôi, nhìn tay hắn bóp nắn hoa hạch mẫn cảm của mình, anh nghẹn ngào nói ra câu dâʍ đãиɠ đó.